Chương 11: Trực giác

Tạ Viễn Tông giữ khoảng cách với Kỷ Sơ Linh một chút, bỗng nhiên thấy bộ dáng nàng thần bí đột nhiên đuổi nha hoàn của mình đi, cũng không biết tiểu cô nương đang suy tính cái gì.

Kiếp trước sau khi hắn gặp nàng, cho dù là khi tinh lực còn tốt thì khuôn mặt nàng lúc đó vẫn có thể nhìn ra bệnh khí còn quanh quẩn không thể rũ sạch. Có lẽ là bởi vì cơ thể của nàng ấy, mà tính tình cũng trở nên rất trầm lặng hơn rất nhiều.

Vẫn là hoạt bát như vậy thật tốt, nhưng mà lại quá gầy, phải ăn nhiều một chút mới được. Tạ Viễn Tông nghĩ đến những điều này, không khỏi chau mày nhíu mi.

Tạ Viễn Tông ở một bên vừa âm thầm suy tính, vừa im lặng không một tiếng động theo sát.

Sau khi Kỷ Sơ Linh đuổi Thu Lộ đi, một mình trở về Lâm Lang viện, trên đường đi trong lòng nàng cảm thấy có gì không đúng.

Lúc đang bước đi, nàng bỗng nhiên dừng bước, vẻ mặt nghi hoặc xoay người nhìn về phía sau. Cảnh vật nơi ấy loang lổ nhiều màu, ngọn cây lắc lư.

Không có ai cả…

Khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhíu mày suy tư, Kỷ Sơ Linh lại chậm rãi bước từng bước nhỏ về phía trước, vừa đi bộ vừa vểnh tai nghe ngóng, cảm thấy có điều gì đó không bình thường.

Quả thật là nàng không nghe lầm, có tiếng gì đó. Nó giống với âm thanh mà nàng đã nghe được ở trong viện của đại ca, khi có khi không, không thành câu chữ, nhưng nàng nghe lại có thể hiểu được.

Lần trước nàng biết được chính Kỷ Chính Duệ là người làm hại đại ca, bởi vì vô cùng tức giận nên nàng đã vứt chuyện này ra sau đầu.

Cho nên những âm thanh này đúng là phát ra từ cây cỏ!

Kỷ Sơ Linh đột nhiên giật mình. Tuy rằng nàng không thể nói chuyện với cây cỏ giống như khi còn ở trong chùa miếu, nhưng thỉnh thoảng nàng vẫn có thể nghe thấy tiếng cây cỏ thì thầm nói chuyện với nhau?

Mặc dù khó tin, nhưng ngay cả việc nàng sống lại cũng có khả năng thì việc này tất nhiên cũng không gì đáng kinh ngạc.

Ý thức được mình có loại năng lực này, Kỷ Sơ Linh liếʍ liếʍ môi, một lần nữa tập trung lắng nghe. Một lúc sau, vẻ mặt của nàng càng thêm kỳ lạ.

Mới vừa rồi không nghe rõ, bây giờ mới nghe rõ hoa cỏ cây cối ở đây quả nhiên đang thì thầm, nói rằng có ai đó đang ở đây, hình như đã theo nàng một lúc lâu.

Nhưng nàng vừa quay đầu lại đã không thấy một bóng người?

Có chuyện gì vậy…

Lúc Kỷ Sơ Linh quay đầu lại, mặc dù không nhìn thấy được, nhưng Tạ Viễn Tông vẫn phản ứng theo bản năng mà trốn vào một góc tối.

Cùng lúc đó, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ, tiểu nha đầu này hành động như vậy chẳng lẽ là đã phát hiện ra hắn? Nhưng ngay khi suy nghĩ này vừa nảy ra, hắn đã lập tức bác bỏ ngay.

Tuy bây giờ thân thủ của hắn không giống với kiếp trước, nhưng ở Vọng Kinh đã là khá tốt, hộ vệ bình thường không phát hiện được, Kỷ Sơ Linh lại không biết võ nghệ thì làm sao phát hiện ra được?

Nhưng mà cả đường đi theo đến đây, Kỷ Sơ Linh đi một chút lại dừng, thỉnh thoảng quay đầu lại vài lần, mà lần nào tầm mắt tinh tường, chuẩn xác của nàng cũng nhắm ngay chỗ hắn đang ẩn náu.

Cho dù hai đời hắn là người thân kinh bách chiến, nhưng lúc này không khỏi toát mồ hôi hột.

Tạ Viễn Tông không hiểu nghĩ, tình huống này chẳng lẽ như trưởng tỷ hắn từng nói, là trực giác của cô nương sao?

Kỷ Sơ Linh nghe hoa cỏ nói lời thề, nhưng thế nào cũng không thấy được người đi theo mình, l*иg ngực như đánh trống, bước chân càng lúc càng nhanh.

Rẽ vào một con đường nhỏ trong vườn hoa, đúng lúc đằng trước có một đội hộ vệ trong phủ đi tới.

Kỷ Sơ Linh như gặp được cứu tinh, hai mắt sáng lên, xông đến người dẫn đầu hô to: “Thịnh Dũng!”

Thịnh Dũng nghe được tiếng gọi, nhìn thấy là nàng thì tiến lên cung kính hành lễ, nói: “Nhị tiểu thư.”

Chỉ thấy Nhị tiểu thư nhìn xung quanh, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với hắn ta. Mặc dù Thịnh Dũng không rõ lắm nhưng vẫn đến gần, nhỏ giọng hỏi: “Nhị tiểu thư có chuyện gì vậy?”

“Thịnh Dũng, ta cảm thấy hình như có người đang theo dõi ta, võ công của ngươi tốt như vậy có thể tìm ra người đó ở gần đây không?”

Thịnh Dũng thấy sắc mặt nghiêm trọng của Kỷ Sơ Linh, không giống như đang đùa, lập tức trở nên cảnh giác. Có người theo dõi Nhị tiểu thư? Chẳng lẽ có kẻ trộm lén lút ẩn náu trong phủ?

Vì trước đây Nhị tiểu thư đã gặp chuyện, Thịnh Dũng không dám mất cảnh giác.

“Mấy người các người qua bên kia xem xét.” Thịnh Dũng chỉ huy hộ vệ phía sau, bản thân mình thì đi sang một nơi khác xem xét.

Kỷ Sơ Linh ló đầu nhìn hộ vệ đang lục soát, nàng chỉ cho Thịnh Dũng mấy chỗ mình nghi ngờ nhưng vẫn không phát hiện được gì.

Mọi người lục soát một phen nhưng lại không phát hiện được gì, Thịnh Dũng đành phải hỏi: “Nhị tiểu thư, không tìm ra kẻ trộm. Người chắc chắn là có người đang theo dõi mình?”

Mà tiểu Hầu gia, kẻ trộm phạm tội tương tư lén lút vụиɠ ŧяộʍ nhìn Kỷ Sơ Linh, nơi ẩn náu bị Kỷ Sơ Linh phát hiện mấy lần, sắc mặt của hắn thật sự tối sầm.

Kỷ Sơ Linh do dự, nói: “Vậy, có lẽ là ta nhìn lầm rồi.”

Thịnh Dũng là thủ lĩnh của đội hộ vệ trong phủ Vệ Quốc Công, Kỷ Sơ Linh thầm nghĩ bản lĩnh của hắn ta là tốt nhất, hắn ta không tìm được thì coi như không có ai đi...

Thịnh Dũng cũng không nghĩ nhiều, cho là ngày ấy Kỷ Sơ Linh bị kẻ trộm làm cho hoảng sợ, tinh thần bất an nên mới như vậy. Nhị tiểu thư Kỷ gia là người dễ tiếp xúc, Thịnh Dũng biết nàng gặp chuyện cũng rất là tức giận, những hộ vệ đi cùng nàng ngày hôm đó cũng đều bị trách phạt.

Hắn ta trấn an nói: “Nhị tiểu thư đừng quá lo lắng, thứ người nghe thấy có lẽ là tiếng động do thú thú gây ra.”

Trong phút chốc, sắc mặt Tạ Viễn Tông trở nên tối sầm.

Thịnh Dũng không biết đang có một lưỡi dao sắc bén đang treo trên đỉnh đầu của mình, nhìn thấy bên cạnh Kỷ Sơ Linh không có một nha hoàn nào, hắn ta nói: “Tại sao chỉ có một mình Nhị tiểu thư? Có cần thuộc hạ hộ tống người về không?”

Kỷ Sơ Linh lắc đầu: “Không cần.”

Kỷ Sơ Linh gặp rắc rối, hộ vệ trong phủ cũng tăng cường canh phòng, Tạ Viễn Tông không thể đợi thêm được nữa.

Trong đầu Kỷ Sơ Linh đang nghĩ đến một chuyện khác. Theo như lời của Thịnh Dũng nói, có thể là chó hay mèo đang đi theo mình, nhưng nàng lại không cảm thấy như vậy. Hoa cỏ nói có người, Thịnh Dũng lại nói không có ai.

Da đầu Kỷ Sơ Linh truyền đến một trận tê dại. Nàng chợt nhận ra rằng những gì cây cỏ nhìn thấy khác với những gì mọi người nhìn thấy.

Không phải có quỷ đang đi theo nàng đấy chứ?

Kỷ Sơ Linh vội vàng bước nhanh trở về viện Lâm Lang, đi chậm lại và nghĩ, càng cảm thấy chuyện này buồn cười. Chính nàng là quỷ hồn nhiều năm như vậy mới quay về, nhưng bây giờ lại sợ quỷ. Nghĩ đến đây, nỗi sợ hãi trước đó đều tan biến, trong đầu lại nảy lên một chủ ý, đợi một ngày nào đó sẽ đến miếu thắp cho nó một nén nhang.

Trần nhũ mẫu vén rèm đón nàng vào phòng. Thấy nàng trở về, sắc mặt có chút hoảng hốt, bà đi qua hỏi thì lại như không có gì, Trần nhũ mẫu còn tưởng rằng mình hoa mắt nhìn lầm rồi. Chỉ có điều đêm qua nàng đột nhiên đứng dậy đi đến viện Thanh Trúc, còn có Thu Lộ theo phía sau. Lúc này lại chỉ có một mình tiểu thư trở về?

Thấy Trần nhũ mẫu hỏi, Kỷ Sơ Linh thuận miệng nói: “Thu Lộ thay ta đi mua một ít đồ rồi.”

Nha đầu Thu Lộ luôn đi theo sát nàng, sau khi nàng ta đi, Kỷ Sơ Linh bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh thiếu một người.

Nhắc tới mới nhớ, cũng không phải là thiếu một người.

“Đúng rồi Trần nhũ mẫu, Xuân Y vẫn còn ốm sao? Mấy ngày nay ta không gặp nàng ta.” Kỷ Sơ Linh nhận lấy thuốc trong tay Trần nhũ mẫu, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, chỉ cảm thấy vị trong miệng bắt đầu đắng rồi.

Ôi, làm người thật không tốt chút nào.

Trần nhũ mẫu vội nói: “Xuân Y hả, nha đầu kia nhát gan, lần này bị dọa cho phát ốm. Nhưng mà lão nô thấy có vẻ như nàng ta khỏe hơn rồi, một lúc nữa sẽ gọi nàng ta tới đây.”

Vết thương của tiểu thư đã tốt hơn rất nhiều rồi, nào có hạ nhân vẫn còn nằm dưỡng bệnh. Trần nhũ mẫu thầm nghĩ, nha đầu Xuân Y chắc chắn là đang lười biếng, nhưng trước mặt Nhị tiểu thư vẫn thay Xuân Y nói vài lời.

Bà nhìn thấy Kỷ Sơ Linh một hơi uống hết thuốc, vừa nói vừa vội vàng lấy mứt hoa quả đưa lên miệng nàng.

Ngậm mứt hoa quả trong miệng, một chút vị ngọt chảy ra, cuối cùng cũng làm trôi đi vị đắng. Kiếp trước uống quá nhiều thuốc, quả thật là nàng rất sợ uống thuốc.

Đôi lông mày đang cau lại của Kỷ Sơ Linh từ từ giãn ra, nha hoàn không đáng tin cậy kia, lười biếng cũng được, chỉ cần có thể ngoan ngoãn không chạy lung tung, bây giờ nàng không rảnh để quản nàng ta.

Nàng hờ hững mở miệng nói: “Không cần, cứ để nàng ta như vậy đi.”

Trần nhũ mẫu tất nhiên là nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của nàng, nhưng bà ta không biết lý do thật sự khiến Kỷ Sơ Linh không vừa lòng, còn cho là do chuyện Xuân Y lười biếng.

Nghĩ rằng sau này phải nói ra với nha đầu Xuân Y.

Kỷ Sơ Linh uống hết thuốc, nàng vẫn còn chút bận tâm về chuyện trước đó nên đã chạy ra ngoài. Trong viện có rất nhiều hoa cỏ, luôn có người chăm sóc, hoa nở khiến lòng người vui vẻ.

Nàng vén váy lên, không kiêng dè ngồi xổm trước khóm hoa, muốn nghe lại một lần nữa. Nhưng lần này nàng sử dụng rất nhiều sức lực, nhưng lại không nghe được gì.

Hình như chỉ có tình cờ mới có thể nghe thấy hả. Kỷ Sơ Linh còn đang chống cằm để suy nghĩ, Lâm Lang viện bỗng nhiên có khách đến thăm.

Người đến là Lý Tương Uyển, nữ nhi của thượng thư bộ hộ Lý Nguyên Chinh, là người quen của nàng, lớn hơn nàng vài tuổi. Cùng đi với nàng ấy đến đây còn có đại tẩu Ngô Thị, thê tử của huynh trưởng Lý Tương Uyển.

Kiếp trước nàng bị thương nặng không tỉnh lại nhanh như vậy. Chuyện cũng náo loạn, gần như không người nào ở Vọng Kinh không biết. Cho nên sau khi tỉnh lại, có rất nhiều người đến thăm nàng vì những lý do khác nhau.

Hình như khi đó Lý Tương Uyển và Ngô Thị cũng đến thăm nàng thế này.

Bây giờ nàng không nói nhiều đến chuyện mình bị bắt như thế nào, Kỷ Sơ Linh thật không ngờ bọn họ sẽ đến đột ngột như vậy.

Lý Tương Uyển vừa nhìn thấy nàng thì nắm tay nàng hỏi han, thấy nàng vẫn như trước, vì đứng bên cạnh khóm hoa nên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bị ánh sáng đỏ tươi hắt lên trông càng xinh đẹp, không trắng bệch đáng thương giống như trong tưởng tượng của mình, nàng ta mới vỗ ngực nói yên tâm rồi.

Các cô nương cao quý ở kinh thành rất ít khi trải qua loại chuyện này, chỉ nghe thấy cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Mặc dù lá gan của Lý Tương Uyển không lớn, nhưng lại tò mò muốn xem vết thương của nàng. Nhưng khi Kỷ Sơ Linh cho nàng ta xem, nàng ta lại vô cùng sợ hãi, nghĩ đến nếu như con dao kia rơi vào trên người mình, lại rùng mình mấy lần.

Sau khi Kỷ Sơ Linh tỉnh dậy, hết chuyện này đến chuyện khác dính vào người khiến nàng không thể buông lỏng được giây nào. Lúc này nhìn thấy bộ dáng Lý Tương Uyển như vậy không khỏi có chút buồn cười. Nhất là bây giờ bên trong nàng không phải là một người mười một tuổi, lại nhìn Lý Tương Uyển giống như một tiểu nha đầu cao hơn mình một cái đầu.

“Nhị tiểu thư vừa khỏe lại, hai người vẫn nên vào phòng ngồi trò chuyện.” Ngô Thị ở một bên nhìn thấy Lý Tương Uyển hỏi han không ngừng, nhịn không được mở miệng.

Lúc này tầm mắt Kỷ Sơ Linh mới dừng lại trên người Ngô Thị.

Trước đây, khi Kỷ Sơ Linh đến Lý phủ, cũng đã gặp Ngô Thị mấy lần. Ngô Thị nói chuyện với nàng rất khách sáo, nhưng hai người họ nhiều nhất cũng chỉ khách sáo trò chuyện.

Trong ấn tượng của nàng, tuy diện mạo của đại tẩu Lý Tương Uyển không quá xinh đẹp, nhưng nhìn qua lại khiến người khác không thể rời mắt. Đặc biệt là đôi mắt kia, lúc cười rộ lên rất hút hồn.

Trước kia nàng còn nhỏ thì không hiểu, bây giờ mới biết loại cảm giác này chính là quyến rũ.

Mỗi lần nhìn thấy Ngô Thị, nàng ta đều ăn mặc rất diễm lệ, nhưng hôm nay Ngô Thị lại ăn mặc khá nhẹ nhàng, nếu nhìn kỹ chiếc váy này, thậm chí nó còn không thêu hoa văn, vô cùng giản dị.

Khi tầm mắt nàng dừng lại bên hông Ngô Thị, nhìn thấy bông hoa màu trắng nhỏ bằng ngón tay cái, Kỷ Sơ Linh nhất thời sửng sốt một chút.

“Cũng đúng, Sơ Linh muội muội, chúng ta vào rồi nói tiếp.” Lúc này Lý Tương Uyển đã nắm tay Kỷ Sơ Linh bước vào phòng.

Kỷ Sơ Linh đành phải thu hồi tầm mắt trên người Ngô Thị, nói với Trần nhũ mẫu: “Trần nhũ mẫu, mang một ít bánh ngọt và trà đến đây.”

“A.” Trần nhũ mẫu gật đầu, nhận lấy món quà từ trong tay nha hoàn của Lý gia rồi lui ra ngoài.

Ba người vào phòng ngồi xuống, Lý Tương Uyển liền nói: “Sơ Linh muội muội, nghe tin muội xảy ra chuyện không may, dọa ta sợ đến choáng váng. Gặp chuyện đáng sợ như vậy, còn tưởng rằng khi nhìn thấy muội chắc chắn sẽ khóc ầm ĩ. Chờ ta trở về nói cho Chiêu Minh công chúa là muội không có chuyện gì, điện hạ cũng có thể yên tâm hơn.”

Kỷ Sơ Linh hỏi: “Điện hạ cũng biết?”

Lý Tương Uyển gật đầu nói: “Lúc trước không phải muội nói, chờ muội từ huyện Lĩnh trở về, sẽ vào cung tìm điện hạ chơi mà. Điện hạ không chờ được muội, vừa hỏi thì biết được.”

Kỷ Sơ Linh gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ nàng từng nói như vậy sao? Nàng thật sự đã quên mất.