Chương 10: Gai nhọn

Chung Cảnh cảm thấy da đầu tê dại, thầm nghĩ xong đời rồi. Hắn nên hồi báo sớm một chút, thông tin có ích vẫn chưa đều ra được, mà còn gặp phải tâm tình của thiếu gia đang không được tốt, thật là muốn mạng của hắn mà.

“Mặc dù không thẩm tra ra được ai là người hãm hại Kỷ Nhị tiểu thư, nhưng nghe hai người kia nói, có một kẻ trung gian, chuyên thu bạc đồng thời trả ngân phiếu từ đó lấy tiền xâu. Ngân phiếu cùng đơn của bọn họ cũng do người trung gian đưa tới. Những đơn đó có đơn nhận được tiền đặt, có đơn không, cho nên người trung gian cũng sẽ không bao giờ lộ mặt, mà là đem những tờ đơn đến nơi đến đặt biệt. Hễ ai nhìn qua tờ đơn rồi lấy tiền đặt cọc là coi như nhận rồi.”

“Hai người bọn họ nói rằng vốn dĩ không dính dáng đến những nhà có quyền thế, nhưng tiền thù lao rất cao, mục tiêu tuy là quyền quý nhưng cũng chỉ là một tiểu cô nương, mới không chịu nổi mê hoặc, tính là sau khi xong việc thì sẽ rời khỏi Vọng Kinh. Tiểu nhân đã hỏi địa điểm giao dịch, để thuộc hạ đi thăm dò rồi ạ.”

Tạ Viễn Tông chậm rãi xoa ngón trỏ.

Người trung gian?

Cách thuê người và trả ngân phiếu nghe có vẻ quen thuộc. Tạ Viễn Đông tìm lại trong trí nhớ, nhớ ra rằng trong một vụ án mà hắn đã điều tra, vụ án thanh tra và tịch thu tài sản tốt xấu lẫn lộn, lúc thuộc hạ đưa án văn trình báo đến có đề cập đến việc này.

Đó là chuyện kiếp trước sau khi của hắn bước vào Trấn Hòe Môn.

“Chính là cái hẻm ở chợ đêm thành Tây kia?”

Chung Cảnh sửng sốt, miệng nhanh hơn não: “Gia người đúng là dự đoán như thần!”

Quả nhiên, xem ra có một số việc cũng có thể làm trước thời hạn.

“Nếu bọn họ muốn biết ai đã lấy đi ngân phiếu và đơn từ đó, người trung gian nhất định vẫn cố thủ ở gần đó, vả lại không chỉ có một người. Để ý tất cả những người xung quanh, một khi phát hiện tung tích, lặp tức bắt ngay.”

Muốn trực tiếp bắt người, Chung Cảnh chần chừ nói: “Nghe nói đường chợ đêm ở thành Tây, sau lưng hình như có một vị đại nhân có thế lực, cũng không biết là thật hay là giả, tiểu nhân sợ không thể động thủ...”

“Cứ làm theo lời ta bảo, còn lại ngươi không cần quan tâm. Chuyện này tự ngươi đi làm, làm không xong thì ngươi không cần quay trở lại đây.”

Người Chung Cảnh run lên, gia đây là muốn động thủ thật à.

...

Sau khi Tạ Viễn Tông ra lệnh cho Chung Cảnh liền rời khỏi Hầu phủ, sau đó lén đi vào phủ Vệ Quốc Công, trực tiếp đi đến viện Lâm Lang.

Nếu hộ vệ phủ Vệ Quốc Công biết tiểu Hầu gia vào như thế nào, không có người phát hiện, sợ sẽ không có chỗ dung thân.

Trước khi Tạ Viễn Tông vào phủ, đã tự cho bản thân một cái lí do, nhưng cuối cùng lại bất lực tự cười chính mình. Hắn rất nhớ nàng, muốn nhìn thấy nàng, không cần lí do.

Không ngờ hắn không thấy nàng ở trong viện Lâm Lang. Trong lòng Tạ Viễn Tông buồn bực, ở trong phủ tìm một vòng, kết quả lại thấy Kỷ Sơ Linh ở bên ngoài viện Thanh Trúc.

Tiểu cô nương bên trong viện đi ra, không giống như dáng vẻ chật vật tối hôm đó, y phục màu nước trên người phản chiếu dung nhan như ngọc sáng long lanh, đôi mắt như sơn mài, đôi môi đỏ như hoa anh đào.

Khí sắc không tệ, xem ra thân thể không còn trở ngại nữa. Tạ Viễn Tông cứ nhìn nàng như thế, trong lòng yên tâm một nửa, nửa còn lại đang nhấp nhô theo làn váy bay trong gió của nàng.

Bất kể dáng dấp nàng có như thế nào đi chăng nữa, vẫn luôn có thể thu hút ánh mắt của hắn tức khắc.

Bỗng dưng hắn thấy Kỷ Sơ Linh dừng bước, đứng thẳng lưng, khóe mắt hơi rủ xuống, với tư thế cảnh giác.

Tuy rất khó phát hiện, nhưng dưới mắt vẫn có vài phần oán giận đang bị che giấu.

Tạ Viễn Tông nhìn theo tầm mắt của nàng.

Nhị công tử Kỷ gia Kỷ Chính Duệ?

Kỷ Sơ Linh không biết đêm qua mình ngủ quên lúc nào, cứ như vậy mà nằm trên bàn ngủ cả đêm. May mà đại ca đã khoác xiêm y cho nàng, còn lấy gối mềm lót cho nàng, dù sao nàng ngủ cũng không đau tay hay sái cổ.

Khi nàng tỉnh lại nghe đại ca nói hình như sáng này phụ thân đã ra ngoài từ sớm, nàng mới nhớ tới hình như tối qua phụ thân có nói, hôm nay muốn đi đến Hầu phủ để cảm tạ Tạ Viễn Tông. Nhưng chuyện đại ca nàng bị trúng độc chiếm hết tâm tư, cũng không muốn tiếp xúc cùng Tạ Viễn Tông, cho nên khi phụ thân đến hỏi đã từ chối.

Bên phụ thân đương nhiên là thế nào cũng được, nhưng đại ca biết, tránh không được bị huynh ấy trách vài câu. Kỷ Sơ Linh không nhịn được oán thầm: Đó là bởi vì huynh chưa biết được những thủ đoạn sau này của hắn ta.

Sau đó, Liễu Tố mang bữa sáng đến. Nàng cùng đại ca dùng bữa, ngồi một lúc mới rời đi. Nhưng thế nào cũng không ngờ rằng vừa ra đã gặp Kỷ Chính Duệ. Không phải ở nơi khác, mà là ở bên ngoài viện Thanh Trúc của đại ca.

Hắn không hại được đại ca, chẳng lẽ lại muốn làm một chuyện ma quỷ khác?

Trong không phải lòng nàng thắc mắc, quả thật hành động của Kỷ Chính Duệ có chút mờ ám.

Kỷ Nhị thiếu gia ăn mặc đường hoàng, bên hông mang miếng ngọc bội kêu leng keng, từ trước đến nay nhìn bộ dáng hắn ta cà lơ phất phơ, nếu nói về dung mạo cũng miễn cưỡng cho là không làm phủ Vệ Quốc Công mất mặt, chỉ được vẻ bề ngoài còn trong thâm tâm của hắn ta là một tên quần áo lụa là xấu xa.

Bỏ đi những món đồ đắt tiền cùng thân phận, lột bỏ khí thế ngạo khí của con cái quý tộc thì hắn ta giống như cường hào ác bá trên đường phố.

Hắn ta ở bên ngoài viện Thanh Trúc ngó dáo dác một lúc, cảm thấy hình như có ánh mắt nhìn theo hắn ta. Quay đầu lại nhìn, không ngờ gặp phải ánh mắt của Kỷ Sơ Linh, hắn ta xém chút nữa vấp ngã.

Hắn ta trấn tĩnh lại, mới chào hỏi như thường lệ: “A, thì ra là Nhị muội muội.”

Kỷ Sơ Linh nhìn ra vẻ chột dạ từ thần sắc chưa thu lại của hắn, càng cảm thấy có ác cảm đối với hắn ta. Nàng tiến lên hai bước, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bên trong con ngươi có vài phần bức người.

“Nhị ca ở chỗ này làm gì vậy?”

Tạ Viễn Tông trốn ở trong bóng tối, nàng quan sát thật kỹ, có chút ngoài ý muốn. Là do nàng trong trí nhớ xa cách quá lâu, hay từ trước đến giờ hắn chưa từng hiểu nàng, tiểu cô nương trước mắt hình như cả người mang theo gai nhọn ẩn giấu, hắn lại chưa từng nhìn thấy hình dáng này của nàng. Giống như một con thú nhỏ bị chọc giận, làm cho hắn không nhịn được muốn đến bên an ủi nàng.

“A, không có gì, chỉ là rảnh rỗi, đi dạo xung quanh một chút.” Kỷ Chính Duệ úp úp mở mở hai tiếng, bàn tay bứt rứt nghịch đồ trang sức kêu leng keng kia, “Ta còn tự hỏi đây là nơi nào, thì ra là viện Thanh Trúc.”

Kỷ Sơ Linh nghe vậy thì gật đầu, chợt nói: “Thì ra là thế, ta tưởng rằng Nhị ca đến đây tìm người chứ? Toàn bộ người ở viện Thanh Trúc ta đều biết, ta có thể giúp Nhị ca tìm xem.”

Kỷ Chính Duệ xua tay nói không cần, bỗng nhiên động tác của hắn ta dừng lại, mới cảm thấy có gì đó không đúng. Nhị muội bình thường gặp hắn chỉ chào đã đổi tính? Còn chủ động cùng hắn trò chuyện.

Trong lòng Kỷ Chính Duệ chột dạ, vừa nãy bị Kỷ Sơ Linh làm cho hoảng sợ, sự khôn ngoan của hắn ta mất không còn một chút. Lúc này hắn ta mới ý thức được trước mặt chẳng qua một tiểu nha đầu, qua quýt hai câu có thể đuổi đi, mới tìm được khí thế, đứng thẳng lưng.

“Đã nói chỉ là tùy tiện đi loanh quanh một chút, ta khi không lại đến viện Thanh Trúc tìm người làm cái gì.” Vẻ mặt của hắn ta không kiên nhẫn, nói.

Đồng thời, trong lòng hắn ta tức giận, nhìn thấy Kỷ Sơ Linh khiến hắn ta nhớ đến Kỷ Sâm. Nghĩ đến tên phế vật kia khiến cho người ta cảm thấy xui xẻo!

Ngày đó trước mặt mọi người, Kỷ Chính Duệ cảm thấy bản thân bị tên phế vật kia làm nhục nhả, vừa xấu hổ vừa tức giận, sau khi trở về không thể nào nuốt trôi cục tức đó. Sau việc đó bị Giả Thị biết được, đã mắng hắn ta vài câu, nói hắn ta toàn đi gây chuyện, học vấn thì kém cỏi. Chỉ là một tên phế vật mà nói cũng không lại, quả thật là mất mặt.

Kỷ Chính Duệ nhớ đến mọi chuyện đã qua, trước khi Kỹ Sâm tàn phế toàn lấn áp hắn ta, hiện tại chân đã bị phế mà vẫn còn kiêu ngạo như thế, lập tức cơn giận xông đến đỉnh đầu, trong lòng sinh ra sát ý. Không suy nghĩ nhiều liền sai người tìm thuốc độc đến. Đang suy nghĩ phải ra tay như thế nào, kết quả đυ.ng phải Minh Hỉ, mới uy hϊếp Minh Hỉ hạ độc Kỷ Sâm.

Sau đó hắn ta cũng đã rất lo lắng, nhưng nghĩ lại một phế vật chết đi cũng không phải là chuyện gì to tát lắm, không được nữa không phải đã có phụ mẫu bao che hắn ta sao, hắn ta càng cảm thấy yên tâm hơn.

Nhưng Kỷ Chính Duệ có thế nào cũng không nghĩ tới, kế hoạch của hắn ta lại bị Kỷ Sơ Linh quay về phá hỏng.

Kỷ Sâm vẫn yên lành, hắn đầy bụng tức không có chỗ nào xả, liền nghĩ đến muốn trút giận lên tên “bất tài vô dụng” Minh Hi kia.

Lời này của Kỷ Sơ Linh không sai, đúng là hắn ta đến đây là để tìm người, nhưng mấy ngày nay tên tiểu tử kia đến cái bóng cũng không thấy, cũng không biết là trốn ở đâu rồi.

“Ta nghe nói Nhị ca bị tổ phụ cấm túc, là chuyện gì làm cho tổ phụ tức giận đến như vậy? Cũng không biết tổ phụ cấm là ở trong phòng, trong viện hay là trong phủ, có ta cầu xin giúp Nhị ca trước mặt tổ phụ không?”

Ánh mắt Kỷ Sơ Linh trong suốt, lộ ra vẻ thân thiết, như thật sự nàng đang lo cho hắn ta.

Suy nghĩ của Kỷ Chính Duệ bị kéo về, nghe vậy thầm kinh hãi, vội vàng nói: “Không! Không cần! Nhị muội muội ngàn vạn lần không cần! Như thế này là tốt lắm rồi, dù sao ra ngoài cũng không có gì thú vị.”

Nha đầu thối này đang muốn làm loạn cái gì vậy? Mệnh lệnh của tổ phụ là không cho hắn bước ra khỏi cửa phòng nửa bước, nếu biết hắn ta trốn ra ngoài, nói không chừng sẽ bị lột da!

Nói ra cũng không hiểu tổ phụ có ý gì? Hôm đó gọi hắn đến thư phòng, cả ngày cũng không nói một lời chỉ để cho hắn đứng một bên xét lại mình, tổ phụ uy nghiêm, hắn ta đến thở cũng không dám thở mạnh, suy nghĩ dạo gần đây có làm gì để tổ phụ tức giận, cả ngày lờ mờ.

Hay là chuyện lần trước đùa giỡn với mấy vị cô nương, hình như có một người trong số đó nhảy sông? Hay là chuyện đánh gãy răng công tử nhà Triệu học sĩ? Đốt một nửa phòng sách của học tử có tính không?

Trong lúc đó có suy nghĩ đến việc có phải việc của Kỷ Sâm bại lộ, lại thầm nói không thể nào, nếu đúng như vậy thì tại sao nhị phòng lại không có động tĩnh gì hết, phụ mẫu cũng không nói gì, hơn nữa hắn ta còn nắm đuôi của tên sai vặt kia trong tay, có cho tiền nó cũng không dám.

Cuối cùng hắn ta cũng không biết mình đã phạm lỗi gì, dù sao theo như tính cách của tổ phụ, cứ nhận lỗi trước đã.

Nghĩ đến việc đang bị cấm túc không thể ra ngoài tụ tập với bạn bè , trong lòng Kỷ Chính Duệ phiền muộn, cũng lười cùng nàng nói nhiều, hắng giọng nói: “Nhị muội muội nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng nói với tổ phụ đã từng gặp ta, hiểu không!”

Kỷ Sơ Linh thấy hắn ta muốn chạy đi, cong môi cười: “Nhớ kỹ rồi! Nhưng mà ta cảm thấy, nếu muốn người khác không biết, tốt nhất Nhị ca nên ở yên ở trong phòng. Trong phủ nhiều người đi tới đi lui như vậy, Nhị ca nên vẫn nên cẩn thận một chút tránh bị người khác trông thấy, nếu đã lén lút đi ra ngoài, để tổ phụ biết được cũng không còn cách nào, không biết đến lúc đó lại muốn phạt ngươi cái gì?”

Kỷ Chính Duệ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy trong câu nói của Kỷ Sơ Linh còn có một ý tứ khác, quay đầu lại nhìn nàng, đối diện với ánh mắt như xinh đẹp mê hoặc của Nhị muội muội.

Chắc là nghĩ nhiều rồi

Đôi lông mày sắc bén của Tạ Viễn Tông cũng cong lên theo nụ cười của Kỷ Sơ Linh, tiểu nha đầu miệng lưỡi sắc bén, như vậy rất tốt, không bị người khác khi dễ. Hắn nhìn theo hướng đi của Kỷ Chính Duệ, tiện tay lấy cục đá ném vào nơi hắn đặt chân.

Kỷ Sơ Linh thấy Kỷ Chính Duệ đang đi lại tự nhiên té chỏng vó, dập đầu khiến miệng đầy máu, trong lòng cười giễu cợt, đi về hướng viện Lâm Lang.

phủ Vệ Quốc Công lớn như vậy, bây giờ không thể không che chở cho Nhị ca như vậy, cũng không biết tâm tình của tổ phụ ra sao.

“Thu Lộ.” Nàng gọi nha hoàn ở phía sau.

Thu Lộ vẫn luôn đi theo phía sau tiến lên hai bước: “Tiểu thư, làm sao vậy?”

Kỷ Sơ Linh dừng bước, bảo nàng ta ghé sát lỗ tai: “Thu Lộ, ngươi thay ta đi làm một chuyện, làm như thế nào ta sẽ dạy ngươi.”

Thu Lộ lúc đầu còn nghi ngờ, nghe xong hai mắt trừng lớn như chuông đồng, kinh ngạc đến mức miệng có thể nhét cái bánh bao vào.

Thu Lộ nhìn xung quanh Kỷ Sơ Linh, từ sau hôm tiểu thư xảy ra chuyện, nàng ta cảm thấy được bầu không khí của nhị phòng không bình thường. Nhưng chỉ là hạ nhân nên không dám hỏi nhiều, suy nghĩ nhiều.

Nhưng chính nàng ta cũng không nghĩ tới tiểu thư lại đột nhiên nói cho nàng ta nghe chuyện lớn này, còn muốn cho nàng ta làm việc này .

Thu Lộ có chút khẩn trương: “Tiểu thư! Nô tì...”

“Ngươi cứ làm theo lời ta nói, không được cũng không sao. Tự mình cẩn thận một chút, nhớ chưa?”

Thu Lộ cắn môi nghĩ đến tiểu thư đã tin tưởng mình như vậy, liền gật đầu nói: “ Dạ, nô tì nhớ kỹ, tiểu thư yên tâm!”

“Đi đi.”