Chương 3

Tạ Ngôn đi học muộn, lớn hơn một tuổi so với các bạn trong lớp, sau lưng còn có gia đình nên ông đối nhân xử thế rất trưởng thành chín chắn, luôn coi mình là người lớn hơn trong mọi chuyện, luôn phải đi đi lại lại giữa gia đình và ký túc xá, ở nhà chăm sóc con trai cùng vợ, ở ký túc thì chăm sóc một vài bạn cùng phòng.

Sau một thời gian, sự chân thành của Tạ Ngôn đổi được vài người bạn tốt trong ký túc xá, vài ngày sau khi xảy ra tai nạn, một số người bạn đã chạy tới bệnh viện để thăm ông, vây quanh giường bệnh lau nước mắt, mọi người đều muốn thay ông chăm sóc Tạ Tịch Trạch, nhưng người có điều kiện thích hợp nhất chính là Tống Liệt.

Tang lễ của Tạ Ngôn cũng do một tay Tống Liệt sắp xếp, Tống Liệt khi đó 26 tuổi đã dắt Tạ Tịch Trạch mới có 8 tuổi trở về nhà, hắn trở thành người giám hộ tạm thời của cậu.

Tạ Tịch Trạch mơ thấy lần đầu tiên mình gặp Tống Liệt, sau khi bố đi rồi, xung quanh cậu toàn là nước mắt, ai ai cũng thương tiếc cậu còn nhỏ tuổi mà không cha không mẹ, chỉ có duy nhất Tống Liệt không khóc, người đàn ông giống như một tòa núi cao sừng sững đứng trước mặt cậu, bàn tay dịu dàng xoa nhẹ đỉnh đầu cậu, nói đừng sợ, sau này có chú đây rồi.

Sau khi bố mất, người này trở thành trời và đất của cậu, xây cho cậu một mái ấm an toàn.

Tỉnh mộng, trời mới tờ mờ sáng, mùa hè ở Xuyên thành, năm giờ đã chạng vạng sáng, dưới màn mây hiện ra một mảnh xám trắng nhàn nhạt.

Khoảnh khắc bóng tối xen kẽ với bình minh khiến người ta thấy cô đơn, Tạ Tịch Trạch quay đầu, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện với cửa sổ là phía Nam hoa viên, trong vườn có một cây to cậu trồng vì Tống Liệt.

Tống Liệt từng bỏ một số tiền lớn mua vài cái cây về, nhưng cậu thiếu hiểu biết, tưới nhiều nước quá làm cây chết.

Để làm Tống Liệt vui vẻ, Tạ Tịch Trạch tự trồng cây non, tự mình chăm sóc. Loại cây này rất khó phát triển, Tạ Tịch Trạch trồng cây thứ nhất, không tới một tuần cây đã chết, đến cây thứ hai chỉ sống được nửa tháng, sau này cậu tìm một chuyên gia về cây tới để học hỏi, cây thứ tư trồng xuống mới chăm được đến tận hôm nay.

Dù cây lớn có thể đơm hoa, nhưng cũng tùy, có người vài thập niên cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng của nụ hoa, mà mùa hè năm nay, cái cây vẫn như mọi năm không có dấu hiệu nở hoa. Nếu như cây nở hoa, cậu đã có cớ quấn lấy Tống Liệt, muốn hắn trở về ngắm hoa cùng mình.

Người trẻ tuổi, sầu muộn nhanh tới nhưng đi rất chậm, đến giữa trưa, có người lái xe tới tặng quà sinh nhật.

Tạ Tịch Trạch nhận lấy hộp quà, cậu biết người mặc vest đi giày da đứng trước mắt, là trợ lý thân cận của Tống Liệt, cậu ôm chặt hộp quà nhìn quanh hỏi: “Tống Liệt đâu?”

Trợ lý đẩy gọng kính mỏng, có lẽ y đã làm việc bên cạnh Tống Liệt lâu rồi, tác phong làm việc cũng giống người đó, không cẩu thả một chút nào, “Mấy hôm trước ông chủ Tống bay tới nước C tham gia một dự án hội thảo, đây là quà ngài ấy chọn trước khi đi.”

Tạ Tịch Trạch thất vọng cúi đầu, chậm rãi “ồ” một tiếng, rồi ngẩng đầu nhìn trợ lý, “Làm phiền anh rồi.”

Nửa ngày sinh nhật đã trôi qua, cậu biết mình không đợi được Tống Liệt, nén nỗi đau khổ xuống, hỏi y: “Anh có muốn vào nhà ăn bánh kem không?”

Tạ Tịch Trạch là người Tống Liệt thương nhất, thân là trợ lý đương nhiên y không dám lơ là với cậu, trợ lý của Tống Liệt ở lại nửa giờ, để chúc mừng sinh nhật cậu rồi mới rời đi.

Tạ Tịch Trạch nhàm chán, liền đá dép lê tiễn người ra cửa.

Trợ lý nhìn thấy bộ dạng ủ rũ không vui của cậu, vẻ mặt nghiêm nghị cũng hơi dịu xuống, không khỏi nói: “Tiểu thiếu gia, thật ra ông chủ Tống rất quan tâm tới cậu, cậu nên vui vẻ lên, nếu ngài ấy biết cậu không vui, thì cũng chẳng có gì khác, tôi làm việc với ngài ấy mấy năm nay, vẫn cảm giác được cậu làm ngài ấy không vui.”

Tống Liệt rất thương Tạ Tịch Trạch, cậu muốn cái gì hắn cũng cho, không có thứ gì không mang về cho cậu được, mấy năm nay quà sinh nhật đều rất đắt tiền, chẳng cần đắn đo đã mua luôn, sau đó lại gọi trợ lý mang tới.

Khóe miệng Tạ Tịch Trạch cong lên, sau khi trợ lý rời đi, cậu liền ngồi xuống phiến đá cạnh cửa, bị ánh mặt trời chiếu tới nỗi ngẩn người.

Những người xung quanh, bất kể là chú Lý hay trợ lý của hắn, ngay cả cậu cũng vậy, đều biết Tống Liệt rất tốt với cậu, mọi người đều coi đó là chuyện đương nhiên, biết cậu là “hòn ngọc quý trên tay” Tống Liệt, nâng niu đặt trong nhà kính chở che nuôi dưỡng.

Ngoài miệng họ an ủi cậu, nói không chừng trong lòng lại cho rằng là cậu vô cớ gây sự, cho rằng cậu làm ra vẻ, ỷ vào việc Tống Liệt cưng chiều mà tự cao tự đại, cứ như vậy lắm chuyện.

Tống Liệt rất tốt với cậu, Tạ Tịch Trạch biết, nhưng cậu chỉ muốn tham lam chiếm giữ tình cảm của hắn mà thôi.

“Tiểu thiếu gia.”

Chú Lý ngắt dòng suy nghĩ của cậu, “Có điện thoại ạ.”

Là bạn học của Tạ Tịch Trạch, tuy tạm thời cậu nghỉ học ở nhà tĩnh dưỡng một năm, nhưng cậu chưa bao giờ mất liên lạc với bạn học, chờ đúng ngày đã liên lạc với cậu, muốn chúc mừng sinh nhật cậu, mọi người nói sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu.

“Tiểu thọ tinh, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu mỗi cậu, mọi người đều đang đợi, cậu mau tới đi.”

“Biết rồi, đợi tôi dọn dẹp một chút liền qua, ở chỗ cũ sao?”

“Phải!”

Tạ Tịch Trạch tắt điện thoại, sau đó nói với chú Lý: “Buổi tối cháu về ăn mì trường thọ, bạn học rủ cháu ra ngoài, nếu muộn quá chú cứ cho mì vào nấu, không cần chờ cháu.”