Trong Tiền Kim Các nguy nga tráng lệ, khắp nơi điêu lan ngọc bích, bên ngoài phảng phất như ở hai thế giới, bên trong có chút giống vài phần phồn hoa, náo nhiệt hơn ba ngàn năm trước mà Diệp Vãn Tô còn nhớ tại thành đô.
Chỉ là bầu không khí bên trong gian hàng này rất kì lạ, những người hầu gã sai vặt khi thấy có người lạ xâm nhập vào là nàng vẫn lại làm như không nhìn thấy, không chỉ có thế, trên căn gác mái còn có một kết giới lực đạo cực kì cường đại bao phủ, vẫn luôn truy đuổi bọn họ, ma binh cấp thấp căn bản không thể tiến vào được.
Tiểu hài tử đi theo phía sau Diệp Vãn Tô, sợ tới mức cơ thể run bần bật, gắt gao túm lấy ống tay áo nàng nói: “Ân nhân...”
Diệp Vãn Tô gật đầu trấn an hắn, nhưng âm thầm siết chặt bội kiếm đang cầm trên tay.
Hai người đứng ở ngoài tiền sảnh hiên một hồi, chỉ nghe được tiếng chuông gió không biết xuất phát từ đâu mà truyền đến, một gã sai vặt nỡ một nụ cười đầy quỷ dị đi đến đón tiếp nàng, mi mắt cong lên cực kỳ nhiệt tình nói: “Ôi chao ôi, cung nghênh khác quý đến, tiểu nhân sơ suất không đến tiếp đón từ xa mong khách quý thứ lỗi, mời ngài mời đi bên này!”
Diệp Vãn Tô cảnh giác gật đầu, đi theo phía sau hắn, đi sát lại gần hắn nhìn lên mới phát hiện đó là một người giấy.
Gã sai vặt giấy dẫn nàng từ phía tây lên lầu, vừa đi vừa nói: “Quý khách yên tâm đừng lo lắng, ngày hôm nay ngài có phúc phận vào được Tiền Kim Các của chúng tôi, mặc kệ có được chọn vào cung làm Thánh Nữ hay không, ngài sẽ hài lòng với món ăn. Còn nếu ngài không được chọn, không sao cả, ngày mai sáng sớm sẽ có người đưa ngài và tiểu hài tử rời đi. Ngài hãy yên tâm, buông lỏng tinh thần thưởng thụ một đêm nghìn vàng”.
“Thánh Nữ?”
“Đúng vậy, nếu như ngài không có tư chất để làm Thánh Nữ , như thế nào có thể tiến vào Tiền Kim Các?”
Đi đến lầu hai, từ cầu thang phía tây đi lên, có hai dãy sương phòng đối diện nhau, ước chừng 30 gian, gã sai vặt mang bọn họ dừng lại ở gian phòng trong cùng: “Chính là nơi này, mời ngài nghỉ ngơi trước, trong chốc lát tiểu nhân sẽ gọi người đưa tới thức ăn cùng nước nóng để rửa mặt nghỉ ngơi”.
“Đã làm phiền rồi!"
Gã sai vặt mỉm cười rồi lui xuống.
Hai người chân trước mới bước vào cửa phòng, cửa sau liền bị khóa từ bên ngoài, tiểu hài tử sợ tới mức giật mình, nhưng Diệp Vãn Tô thản nhiên bình tĩnh,nàng còn lo lắng mình không có cách nào gặp được tên tiểu súc sinh Thẩm Tri kia.
“Ân nhân, chúng ta nên làm sao bây giờ a?” Tiểu hài tử vẻ mặt đầy lo lắng hỏi.
Diệp Vãn Tô cười cười, rót một chén trà nóng đưa tới cho hắn: “Lại đây uống chút nước, sợ cái gì? Cho chúng ta ăn chùa ngu gì mà không ăn bửa cơm này!”
Dứt lời, nàng đi đến bên cạnh cửa sổ, đẩy cửa ra, trước cảnh tượng trước mắt làm nàng không khỏi nhíu mày.
Chỉ thấy bên ngoài cửa sổ hoàn toàn không phải ngày đêm của nhân gian hiện tại, mà là khung cảnh ngàn năm trước trăng sáng treo trên đầu cành, bầu trời đầy sao sáng, nhà nhà đều đốt đèn vào ban đêm, thẩm trí nàng có thể cảm nhận được xen lẫn mùi hoa quế sảng khoái gió quét qua mặt, nghe thấy trong hồ nước có ếch gọi, trong bụi cây có ve kêu.
Ước chừng bốn ngàn năm trước, nàng vẫn ở trên núi Lạc Vân với tư cách là Lăng Quan Thần Tôn, nàng bảo hộ tam giới là nhiệm vụ của bản thân, lúc đó Thẩm Tri vẫn còn là một đứa nhóc xinh đẹp mang trong mình một nửa huyết thống Ma tộc được nàng nhặt ở trên núi.
Khi đó , Diệp Vãn Tô đã bí mật giấu đi bản chất ma tủy trong người Thẩm Tri, tìm kiếm tiên cốt cho hắn thay, càng vì muốn hắn vui vẻ, câu thuật pháp đầu tiên nàng dạy hắn đó là ảo cảnh chi thuật này.
Nàng cũng không nhớ rõ là nàng cùng Thẩm Tri đã tại ảo cảnh nhìn thấy cảnh sắc danh sơn đại xuyên, cùng đi qua ít nhiều những hoa phố hẻm nhỏ, họ đã ngắm bình minh, hoàn hôn không biết bao nhiêu lần.
“Ân nhân, ân nhân!”
Diệp Vãn Tô hoàn hồn trở lại, hướng về tiểu hài tử cười cười, thấy gã sai vặt bưng lên bàn đồ ăn, tâm tình cuối cùng có chút tốt lên: “Ai ôi! Ngươi nhìn xem, làm Thánh Nữ đích thật là không thiệt hòi mà, ta đã lâu chưa nhìn thấy nhiều món ngon đến như vậy, là cua lớn, mang om dầu, sườn non chua ngọt, đây là... Ngó sen hầm xương sườn!”
Nhìn những món ăn trên bàn đều là những món nàng thích, cũng chính là những món sở trường của tiểu súc sinh Thẩm Tri kia, chỉ tiếc trước kia vì nàng ngại thân phận là thần tôn, cùng với tâm thanh quả dục yêu cầu tu hành, vì thế chính nàng trước đây luôn áp chế du͙© vọиɠ tượng trưng cắn hai miếng , để không làm cho Thẩm Tri thương tâm.
Hiện tại bây giờ nàng chỉ còn là một tàn hồn, lại thay đổi thân thể , cũng là nhờ trong họa được phúc nàng không cần phải khắc chế bản thân.
Cho nên, bữa cơm nay bọn họ ăn cũng không thề ít, đã có thể thấy đáy của đĩa thức ăn, ‘loãng xoảng" một tiếng đầu tiểu hài tử đập mạnh xuống bàn, xuyên thấu qua ô cửa hé mở, chỉ thấy bầu trời đêm bên ngoài, bốc cháy lên vô số đèn trời.
Hành lang bên ngoài truyền từng trận tiếng bước chân, Diệp Vãn Tô kiểm tra qua tiểu hài tử thấy không có việc gì, từ trong tay áo sờ soạng được tấm bùa hộ mệnh, nhét vào vạt áo hắn, sau đó bắt chước tiểu hài tử nhắm mắt vội vàng ghé vào nằm trên bàn.
Không bao lâu, cửa phòng bị mở ra, bốn năm người hầu giấy vui cười nhấc Diệp Vãn Tô lên, lập tức đi thẳng ra khỏi phòng.
Đúng vào thời điểm đó, 30 thiếu nữ được khiên từ từng sương phòng sắp xếp ngay ngắn trên hành lang theo thứ tự các phòng, từ phía đông cầu thang đi tới tầng cao nhất của Thiên Kim Các.
Diệp Vãn Tô híp mắt nhìn trộm quan sát xung quanh, chỉ thấy nơi này đèn cuốc sáng trưng, khi tới nơi này rồi, đám người hầu giấy nãy giờ vẫn luôn cười nói vui vẻ lập tức an tĩnh, bước đi vững vàng vẻ mặt tràn đầy cung kính.
Trên đài cao quay mặt về hướng nam, một nam tử mặt mày dữ tợn hèn mọn bỉ ổi đang cùng kỹ nữ uống rượu trêu đùa.
Thấy các nàng đã được đưa đến, hắn chỉ tùy ý phất tay, người hầu giấy liền tuân mệnh , đem các nàng đặc ở trên mặt đất.
“Đã mấy giờ rồi?”
“Hồi bẩm Doãn đại nhân, hiện tại mà nói còn nữa nén hương sẽ đến giờ tý”.
“Ân! Các ngươi đưa bức họa đem lên đây, ta sẽ thay mặt Ma vương điện hạ nhìn xem thật kỹ”.
“Vâng, thưa đại nhân”.
Diệp Vãn Tô đành phải nhắm mắt lại, nàng hiện giờ chỉ là tàn hồn mượn tiên thể sống lại, trong lòng có chút không an tâm, dù cho có tò mò bức họa kia vẽ cái gì, nàng cũng không thể xuất thần ra để nhìn một cái.
Tính thời gian giọt nước nhỏ lách cách đã lâu, giờ tý ruốc cuộc cũng đã đến, ca vũ tiếng nhạc dừng lại.
Kinh Triệu phũ doãn được hai kỹ nữ đi chân trần đỡ chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt các nàng, híp mắt cong eo. Một tay cầm bức trang, tay kia vuốt râu, miệng thỉnh hoảng chậc chậc hai tiếng, trời mới biết Diệp Vãn Tô sợ nước miếng của lão văng đến trên người mình.
“Ân.... Đợt người này tướng mạo phẩm chắc cũng không tồi".
Một bên kỹ nữ phụ họa nói: “Đại nhân người nói đúng, người trong bức tranh kia chính là quý nhân, những tiểu đê tiện phàm phu tục tử này có thể vài phần giống với vị kia đã là phúc phận lớn”.
Kinh Triệu phủ doãn không tỏ ý kiến, khi xem đến trước mặt Diệp Vãn Tô không khỏi kinh hốt, vội vàng quỳ trên mặt đất để quan sát, duỗi tay nâng cằm Diệp Vãn Tô lên dò xét: “ Thật khó lường! Các người nhìn xem, người đang sống sờ sờ còn không phải từ trong bức họa chuyển thế ra sao!”
Diệp Vãn Tô ngửi thấy mùi rượu từ trên người hắn, thiếu chút nữa không nhịn được mà hắt xì một cái.
Lời nói đến nước này nàng cũng đã biết vị kia trong bức họa ruốt cuộc là ai, cùng với cái gì nói là tìm kiếm Thánh Nữ đều phải có bát tự cực âm, xem ra Thẩm Tri căn bản không phải dùng nhưng nữ tử này để bảo tồn thân thể, mà là muốn kiếm thân thể cho nàng sống lại!
Một tiéng huýt sáo quỷ dị vang lên, những thiếu nữ được lựa chọn lần lựa mở mắt ra đứng dậy, Diệp Vãn Tô cũng vội vàng làm theo, giống nhưng những con rối nhắm mắt theo đuôi đi vào cánh cửa hư không được mở, sau khi bước qua cánh cửa nàng nhìn thấy khung cảnh giống với phản chiếu với Khôn kính thấy tòa đại điện tráng lệ với lá cờ trắng treo trên cao
Nhưng khác biệt chính là, những người đang quỳ lúc này hòan toàn không phải những quần thần ở nhân gian, mà đều là những ảo ảnh hư vô, là những trận pháp bày ra lừa mình của Thẩm Tri tạo ra bằng xương
Kinh Triệu phủ doãn quỳ xuống chính giữa đại điện, cung kính hành lễ nói: “Thần bái kiến Ma vương, ma vương thiên thu vạn tế, thống nhất tam giới".