Chương 1: Sống lại

“Là ai đang gọi ta?”.

Bên trong thạch thất bằng đá tối tăm, Diệp Vãn Tô vừa mở mắt ra liền nhìn thấy bốn năm ông lão tóc bạc trắng đang vây quanh quan tài bằng băng, lo lắng nhìn nàng.

Thấy nàng tỉnh lại, tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống dập đầu, người đứng đầu Ngọc Thanh chân nhân giọng nói run rẫy đầy kích động nói: “Vãn bối Ngọc Thanh cùng sư huynh đệ, bái kiến Lăng Quang Thần Tôn!”

Diệp Vãn Tô nghe vậy thở dài một hơi, nàng hoạt động gân cốt một chút, Lăng Quang Thần Tôn nàng cũng đã nhiều năm chưa nghe lại danh xưng này.

Vốn tưởng rằng ba ngàn năm trước Thần Ma đại chiến, nàng cùng Ma Tôn Sơn chán ghét đối phương, đánh nhau bất phân thắng bại, ngươi sống ta chết cuối cùng cả hai đều đánh tới đồng quy vu tận, trước khi chết nàng đã dùng chân long phân tán xuống biển để an ủi thiên địa, thân thể tiêu tán, muôn dân cho dù họ có cảm động và tưởng nhớ ân đức của nàng, có thể tưởng nhớ về nàng hơn mấy trăm năm liền khó có thể tin được.

Không ngờ thời gian trôi qua trong loạn lạc mấy trăm năm, vẫn có những vãn bối tưởng nhớ tới nàng, không những thế, hôm này còn bất chấp thiên đạo làm nàng sống lại, thật là cảm động trời đất!

Nhớ đến sự cảm động của những vãn đối, nàng nâng đôi bàn tay khô hốc đặc trên nắp quan tài, chống nửa người muốn ngồi dậy.

Nhất thời, trận pháp xung quanh quan tài bằng băng được khởi động, một sợi phiếm thanh quang hồn từ trong linh thạch đang treo lơ lững trên đầu nàng rồi chậm rãi tràn vào chính giữa mi tâm, ánh sáng xanh bao phủ lên cơ thể nàng trông chớp mắt gò má hốc hác dần dần đầy đặn, đôi bàn tây khô hốc lúc nãy cũng đã tái sinh làn da mịn màng.

Diệp Vãn Tô nhìn cả đám quỳ rạp trên mặt đất, suy nghĩ một chút, cười hàn huyên hỏi: “Ngọc Thanh? Bản tôn nhớ rõ ba ngàn năm trước Thần Ma đại chiến, lúc bản tôn chết thời điểm đó dáng vẻ của ngươi không già đến như vậy! Như thế nào bao nhiêu năm qua tu vi không tăng lên lại bị sa sút, liền phép vĩnh trú chi thuật cũng không tập được”.

“Thần tôn thứ lỗi, vãn bối vốn cũng không muốn dùng bộ dáng này để cung nghênh ngài sống lại, nhưng...” Ngọc Thanh chân nhân do dự hết lần này đến lần khác, đi vài bước quỳ xuống, nâng cánh tay đưa tới trước mặt Diệp Vãn Tô “Thần tôn kiểm tra ta liền biết”.

Diệp Vãn Tô khẽ cau mày, thu lại ý cười, trong nháy mắt bắt được cổ tay của Ngọc Thanh chân nhân, nàng không khỏi sững sốt, kinh ngạc nói: “Ngươi! Ngươi như thế nào lại để linh lực bị cạn kiệt. Đã xảy ra chuyện gì?”

Ngọc Thanh chân nhân lắc đầu, mặt đầy tiếc nuối nói: “Thần tôn có đều không biết a! Tám trăm năm trước, người đồ đệ của ngài Thẩm Tri đã giải phóng tàn dư của Ma giới, khiến phong ấn của Ma giới một lần nữa bị phá bỏ, người ma giới tràn ra khiến tam giới rơi vào cảnh nguy hiểm”.

“Thiên đạo phán xử, nghiệp chướng này ngang nhiên phản bội trên hình đài chi thượng, tự chính hắn loại bỏ tiên cốt, rơi vào nhập ma. Hôm nay càng. . . Càng là có dã tâm cực lớn, tự hắn xưng vương, làm người đứng đầu của hai giới người và ma, hắn cố gắng hoàn thành mưu toan năm đó mà Ma Tôn Sơn còn đang làm dang dở! Chúng tôi thật sự không còn biện pháp nào khác, đành lúc này mới dám quấy rầy đến thần tôn thanh tịnh”.

Diệp Vãn Tô nắm chật hai tay, cố gắng ổn định tinh thần, nàng biết trước nếu không có việc gì thì trọng sinh đâu có dễ dàng đến vậy, chỉ là nàng trăm triệu lần nghĩ đến trường hợp khác nhau, nhưng nghênh đoán nàng lại là chuyện này.

“Nếu như thần tôn không tin, mời ngài có thể nhìn xem bây giờ Sơn Hải điên đảo, muôn dân vất vả lầm than”.

Sau khi nói xong, Ngọc Thanh chân nhân vung ống tay áo triệu hồi ra Khôn Kính, xuyên thấu qua khung ảnh của mặt kính Diệp Vãn Tô nhìn thấy ma khí đang lượn lờ ở nhân gian.

Không chờ nàng kịp thở dài, liền nhìn thấy hoàng cung trong đại điện, đại đồ đệ Thẩm Tri của nàng một thân long bào màu đen thêu kim long, sắc mặt hung ác nham hiểm ngồi trên long ỷ vuốt ve đầu lâu tái nhợt, nhìn đám quần thần run sợ đang quỳ ở dưới kia, lá cơ thuần trắng treo trên cao, huyết sắc chảy xuống theo những bậc thang xây bằng cẩm thạch trắng.

Diệp Vãn Tô cau mày, nàng hoàn toàn không thể tin được những gì nàng nhìn thấy ở trong gương, thẩm trí nàng còn cẩn thận nhìn xem vị hoàng đế mặc long bào đang tỏa ra khí tức quỷ dị kia, thật sự có phải là người đã từng chịu vất vả xuống núi luyện tập, còn không thể chịu được khi hạ sát tiểu yêu vô tội, là đồ đệ Thẩm Tri của nàng sao?

"Thần tôn, ba ngàn năm qua tam giới đã sớm thay đổi. . .”

Khoảng một lúc lâu sau, Diệp Vãn Tô mới hoàn hồn trấn phục lại tinh thần, nàng xoa xoa giữa mày, giọng nói có chút khàn khàn hỏi: “Các ngươi... dùng thân thể bất tử chỉ để mang tàn hồn còn sót lại của bản tôn, đây chính là biện pháp để cứu rỗi thiên giới?”

Mọi người nhìn nhau trong chốc lát, Ngọc Thanh chân nhân có chút khó xử cung kính cúi người, hắn chần chờ nói: “Thần tôn, chúng tôi tu hành hơn cả đời người, cố gắng hết sức mất hơn phân nửa tu vi cũng không thể giữ được năm xưa ngài dùng mạng để đổi lấy an ổn thái bình, ngàn vạn năm qua thân linh gặp khó khăn, chân thần cũng chẳng còn mấy người, người có thể cứu tam giới muôn dân hiện giời cũng chỉ có ngài”.

“Nói thẳng”.

Ngọc Thanh chân nhân dừng một chút, tiếp tục nói: “Tên nghiệp chướng kia dùng mạng rót vào, hắn lập một trận pháp ở Ma giới, một trận địa như hết đủ để hoàn toàn hủy thiên diệt địa, một khi hắn ta chết , pháp trận liền sẽ khởi động, đến lúc đó Ma giới phía dưới tự hồng hoang mới bắt đầu dốc toàn bộ tích lũy sát khí, khi đó muôn người sẽ chôn cùng với hắn. Muốn phá được trận pháp này chỉ có duy nhất một biện pháp, đó chính là sau khi trận pháp khởi động dùng nguyên thần cưc cường đại của một người làm hiến tế để trấn giữ những thứ dơ bẩn đó”.

Diệp Vãn Tô đỡ trán, bất đát dĩ cười nói: “Cho nên, các người là hy vọng bản tôn gom đủ được hồn phách sau đó hạ thủ gϊếŧ tên tiểu súc sinh kia, rồi lại lấy nguyên thần hiến tế cho đại trận”.

Ngọc Thanh chân nhân cúi đầu, không trả lời lại.

Yên lặng sau một hồi lâu, Diệp Vãn Tô thời dài một tiếng, trấn tĩnh nói: “Ngọc Thanh, các ngươi yên tâm vô luận như thế nào ngày hôm nay bản tôn đã tĩnh , sẽ trả lại bình an cho thiên hạ”.

Lời này vừa nói ra, mọi người hai mặt nhìn nhau, rõ ràng đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lui ra phía sau, vội vàng hành lễ: “Thần tôn cao thượng! Mong rằng khi thần tôn sống lại, gϊếŧ những kẻ bất chính nịnh bợ đó, mang lại bình an cho thiên hạ, an ủi muôn dân, chúng tôi mong chờ tin tốt lành từ ngài”.

Sau khi Ngọc Thanh cùng đám người khác rời đi, Diệp Vãn Tô tùy tay biến ra một mặt gương đồng, nhìn khuôn mặt biện lên trong gương, bộ dạng này của nàng ngược lại có vài phần giống nhau với trước kia.

Nhưng không được hoàn mỹ, lão gia hỏa Ngọc Thanh này phỏng chừng lúc tìm kiếm tiên thể còn cố tình thời gian để xem mặt , nhưng nguyên thể này linh lực quá yếu, chỉ sợ ngay cả linh hồn của nàng cũng không chịu không nổi, càng đừng nói đến đề cập việc gϊếŧ Thẩm Tri tiểu nghiệp trướng kia! Nên phải nghĩa thật tốt biện pháp mới được.

.......

Nhân gian, kinh đô Đại Thịnh .

Phía trước trà lâu, một tiểu hài tử mặc quần áo rách rưới đi chân trần đang cuộn tròn trên mặt đất, bị mấy người cao to của ma binh Ma tộc cười nhạo đánh đập, những người xung quanh kẻ đến người đi cũng chỉ dám rụt lại cổ, nhỏ giọng nghị luận hai ba câu.

Diệp Vãn Tô mang một chiếc mũ có rèm ngồi ở trên tầng trà lâu để uống trà, thỉnh thoảng vén một góc che mặt lẳng lặng quan sát nhìn dưới lầu náo nhiệt. Cả một đường đi vào nhân gian, nàng thật đã nhìn quá nhiều cảnh này, cũng đã ra tay quá nhiều chuyện thế này, thẩm trí nàng cũng đã hiểu đôi ba phần mà Ngọc Thanh nói, muôn dân khó khăn là ý tứ gì.

Không lâu sau đó, một vị hán tử cao to, da ngăm đen từ trong đám người bước ra, hắn nắm lấy vai một tên tiểu binh, hai ba động tác liền đánh gục gã.

“Người này, thân thủ thật sự tốt!” Diệp Vãn Tô không khỏi cảm thán.

Tiểu nhị đứng kế bên nghe thấy vậy liền lắc đầu tiếc nuối, túm lấy chiếc khăn trên vai nói: “Ai da, ngài thử nhìn đi, cùng với đám Ma tộc đánh nhau hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ! Đã không bảo vệ được tiểu hài tử kia, chỉ sợ ngay cả mạng cũng mất vô ích”.

Diệp Vãn Tô nhấp một ngụm trà, tận đáy lòng nàng không ủng hộ những lời nói của Tiểu nhị, sinh phùng loạn thế dù sao cũng phải có người đứng ra chống đỡ, nếu ai cũng vì tự bảo vệ mình làm rùa rụt cổ, hôm nay chịu bắt nạt là tiểu hài tử, thì ngày mai sẽ là bắc cứ ai.

Tiểu nhị thấy nàng nửa ngày không trả lời, bất giác có chút xấu hổ gãi gãi đầu,vừa định xoay người rời đi, lại nghe thấy Diệp Vãn Tô nói: “Tiểu huynh,có thể hỏi huynh một số chuyện được không?”

Vừa nói nàng vừa móc từ trong tay áo ra hai hạt đậu vàng đặt lên bàn.

Thấy vậy, tiểu nhị lập tức mặt mày giãn ra, vội vàng một bên thu hạt đậu vàng, nịnh nọt nói: “Ngài, ngài cứ việc hỏi, trong kinh thành này không có việc vì mà tiểu nhân không biết cả!”

Diệp Vãn Tô mỉm cười: “Ta thấy hôm nay bên ngoài hình như rất náo nhiệt, không biết là gần đây trong kinh thành có chuyện gì xảy ra?”

Sau khi vừa hỏi xong, tiểu nhị cũng bắt đầu hăng thái, hắn đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, ngồi xuống bên cạnh Diệp Vãn Tô, nhỏ giọng nói: “Khách quan ngài có điều không biết. Hôm nay a, phũ doãn Kinh Triệu sẽ đến phía đông Tiền Kim Các để chọn lựa tiến cữ vào cung làm Thánh Nữ. Đây chính là chuyện sự kiện lớn gần đây trong kinh thành này”.

“Hơn nữa a, tiểu nhân con nghe mấy người say rượu nói, Ma vương tuyển chọn Thánh Nữ là muốn bảo tồn thân thể của sư phụ hắn, mỗi năm ngày này, hắn đều tuyển chọn mười lăm cái sinh thần bát tự có ngày sinh cực âm của thiếu nữ, cụ thể thế

nào thì tiểu nhân không biết. Nhưng ta phỏng chừng hắn như thế này sư phụ hắn cũng không phải thứ tốt đẹp gì”.

Tiểu nhị càng nói lòng thêm đầy căm phẫn, Diệp Vãn Tô siết chặt lòng bàn tay, năm đó nàng tiêu tán xuống biển, thân thể chỉ sợ không biết phân tán ra bao nhiêu phần, lại trải qua ngàn năm thế sự xoay vòng, mảnh vụng xương cốt tám phần đều không còn, thế mà lại dùng mạng người để bão dưỡng thân thể!

“Khách quan, nếu như ngài tò mò, có thể tự ngài đi xem một chút. Bấy quá trước mất ngài vẫn là tạm nhìn xem náo nhiệt ở dưới lầu”.

Diệp Vãn Tô theo hướng ngón tay của hắn mà nhìn qua, chỉ thấy hán tử có thân thủ tốt vừa bị ma binh vặn tay đè dưới đất, cách đó không xa có một con sói trắng lớn cao gần một trượng đang há miệng lớn đầy máu, chảy nước bọt chuẩn bị một ngụm nuốt trọn tiểu hài tử đang bị đánh đập kia.

Thấy thế, Diệp Vãn Tô lấy tốc độ cực nhanh từ trong tay áo vứt ra vài lá bùa nổ, sau đó vang lên một tiếng nổ cực lớn kèm theo khói bụi bốc lên, nàng không chút do dự nắm lấy bội kiếm ở trên bàn, tiểu nhị còn chưa kịp phản ứng liền thấy nàng từ trên cửa sổ nhảy xuống.

“Ôi chao ôi, lại có thêm một người liều lĩnh không muốn sống khác”.

Nhảy lầu lần này, Diệp Vãn Tô cảm thấy muốn lấy đi nửa cái mạng già này của nàng, nếu đổi lại là ba ngàn năm trước, cho dù có nhảy xuống vực sâu vạn trượng, trên người nàng có thượng thần chi thân, đôi mắt không chớp một cái, liền nhảy. Hiện tại tình hình đã khác.

Nhưng nàng cũng bất chấp nghĩ nhiều mà cảm thán, vội vàng ra hiệu cho hán tử vừa bị đè dưới đất bằng ánh mắt đi đi, sau đó lắc người về phía trước, đoạt lấy tiểu hài tử đang khóc từ trong miệng sói ra. Lại ngưng quyết một chưởng đem đại ác lang đánh ra xa bảy tám trượng.

Nhưng một chưởng này hư hao quá lớn, mắt thấy linh lực chống đỡ không nổi, ma binh cầm kiếm sắp chém xuống đầu nàng.

Diệp Vãn Tô trong lúc nguy cấp cái khó ló cái khôn, phỏng chừng mấy vạn năm qua nàng tuyệt đối không nghĩ tới, chạy trốn a!

Ma lính hiện tại đối với nàng rất khó đối phó, khi nãy con ác lang kia bị đánh đến ném cả mặt mũi hiện tại giống như miếng cao bôi trên da chó, dường như quăng mà quăng không ra, chạy lại chạy không thoát. Có lẽ tạo hóa thích trêu người, nàng ôm tiểu hài tử đánh bậy đánh bạ tiến vào thành đông của Tiền Kim Các.