Ngụy Quân Nhiễm lần nữa mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng nhỏ, bên trong phòng không khí vô cùng ngột ngạt.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Không phải mình uống thuốc chết vì tình sao?”
“Tại sao lại còn sống?”
Anh còn chưa kịp phản ứng, một thiếu niên sắc mặt tái nhợt nằm bên cạnh ôm lấy vai anh.
Ngụy Quân Nhiễm tỉnh hồn, đây là bạn mình Tề Phi.
Không, đây là Tề Phi trẻ tuổi của mười năm trước. Nhìn hắn tóc rất dày.
Tề Phi: “ A Nhiễm, tối nay mấy anh tìm cho cậu một người, như thế nào? Đi xem một chút chứ?”
Ngụy Quân Nhiễm phản ứng kịp, mình đây là trở về năm mười tám tuổi? Mình sống lại rồi!
Đời trước, thời điểm Ngụy Quân Nhiễm mười tám tuổi, đám hồ cẩu bằng hữu này tìm cho hắn một cô gái trẻ. Hắn uống rượu say như một bãi bùn nhão vậy, bị bọn họ đưa lên giường.
Nhưng mà hắn vừa được đưa lên giường thì liền bị đại ca của mình bắt được.
Sau khi về đến nhà hắn bị ông nội đánh cho một trận, nằm trên giường một tuần lễ.
Ngụy Quân Nhiễm đẩy Tề Phi đang đưa rượu tới, nói: “Không được, ta còn có việc cần đi trước.”
Nói xong, Ngụy Quân Tử liền đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
Anh bây giờ khẩn cấp muốn gặp được một người.
Vợ của anh - Quý Uẩn.
Quý Uẩn của bây giờ, cũng mới 18 tuổi.
Ngụy Quân Nhiễm vừa nhớ lại vừa đi ra khỏi hội sở Bạch Mã, nhân viên phục vụ ngoài hành lang và trong phòng khách thấy anh đều cung kính khom người cúi xuống, anh hết thảy cũng không nhìn thấy.
Ngồi lên xe Vương thúc, Ngụy Quân Nhiễm đè nén kích động trong lòng, thấp giọng nói: “Vương thúc, không về nhà, ngươi đưa ta đi thành phố T đi.”
“Được thiếu gia”.
Ngụy Quân Nhiễm nhìn cảnh sắc quen thuộc ngoài cửa xe, chuyện cũ một màn hiện lên, anh bỗng cảm giác lỗ mũi mình ê ẩm, mười lăm phút sau rơi vào một vòng tròn mù quáng.
Anh cùng Quý Uẩn quen biết nhau ở trong một cái yến hội.
Lần đó anh bị ông nội buộc đi tham gia cái yến hội kia.
Gọi là yến hội, thực ra là đi coi mắt.
Anh là thái tử gia của tập đoàn Ngụy thị, bên người lúc nào cũng có một đám người vây quanh, vì quyền vì tiền đều có.
Ngụy Quân Nhiễm cảm thấy vô cùng nhàm chán, nhưng ở trong lúc vô tình lại liếc thấy Quý Uẩn trong góc, vừa vặn lúc này Quý Uẩn cùng nhìn sang.
Vô luận qua bao nhiêu năm, Ngụy Quân Nhiễm vẫn nhớ một thoáng kinh hồng kia.
Lại nhìn lại mái tóc, đôi mắt đẹp, đôi môi nhạt màu, nước da trắng sáng, một dải váy tím.
Giống như tiên nữ vậy.
Anh có một chút thích, không có cách nào dời ánh mắt đi.
Anh để cho phụ tá chuẩn bị một bó hoa hồng to đưa cho cô.
Hai ngày sau, anh liền cầu hôn cô. Quý Uẩn vậy mà lại đáp ứng.
Ngụy Quân Nhiễm được kết hôn với Quý Uẩn như ý nguyện.
Có thể Quý Uẩn từ đầu đến cuối đối với anh thái độ nhàn nhạt, thật giống như cô không hề có tình cảm với anh.
Nhưng Ngụy Quân Nhiễm chính là yêu cô.
Chiều nào sau khi trở về nhà anh cũng cùng Quý Uẩn ăn cơm, mỗi một ngày lễ cũng chú tâm chuẩn bị lễ vật. Bởi vì anh tin tưởng, chỉ cần mình yêu thương mà không cần hồi đáp gì, bất kể Quý Uẩn đã trải qua cái gì, một ngày nào đó anh sẽ sưởi ấm được trái tim cô.
Nhưng là kết hôn năm thứ mười, Quý Uẩn không trị được di chứng, cô không có chút ý chí muốn sống nào, cứ thế bỏ lại Ngụy Quân Nhiễm mà đi.
Ngụy Quân Nhiễm như cũ trở về nhà sau chiều, chẳng qua là biến thành ăn cơm một mình.
Ở cái đêm giao thừa sau khi cô đi, anh để lại di thư, uống thuốc tự sát.
Anh quá nhớ Quý Uẩn, muốn đi tìm cô…..