Chương 2: Nghe Nhạc

Dương thành vào tháng 9 thời tiết còn rất nóng.

Trong phòng học mở máy lạnh, vừa mở cửa phòng đi ra ngoài, hơi nóng đập vào mặt.

Quý Uẩn đang nằm ngủ say trên bàn, bàn bị thầy chủ nhiệm lớp lão Bạch gõ một cái.

Cô ngẩng đầu lên, thấy được khuôn mặt nghiêm túc của lão Bạch, cùng với nếp nhăn tiêu chuẩn trên mặt ông.

Lão Bạch nháy mắt, tỏ ý Quý Uẩn đi cùng ông ra ngoài một chuyến.

Cô đang là người đứng đầu lớp mười hai.

Theo nội quy, nữ sinh hoặc là cắt tóc ngắn, hoặc là buộc tóc lên.

Cô khăng khăng không nghe.

Cô không những để tóc dài mà còn không thèm buộc lên.

Mỗi lần lão Bạch thấy cô, mặt đầy đau khổ đưa tay lên ôm ngực.

Cô mặc dù là học sinh không nghe lời, nhưng cô vẫn là học sinh giỏi nhất khối nha.

Ra khỏi phòng học, Quý Uẩn liền thấy ngoài cửa có một người đang đứng.

Đó là lớp trưởng lớp cô - Phong Lâm.

Ánh mắt đầu tiên có thể thấy hắn rất đẹp trai, người cao lớn, là một trong các loại hình được nữ sinh hoan nghênh.

Phong Lâm bên dưới mặc quần đồng phục học sinh, bên trên mặc áo thun của nhãn hiệu nổi tiếng.

Dễ đoán đó là áo thun của nhãn hiệu nổi tiếng vì nhìn qua có thể cảm nhận được.

Ở lứa tuổi này của học sinh, dù vô tình hay hữu ý đều sẽ có so sánh một chút.

Thấy Phong Lâm, ánh mắt Quý Uẩn nhàn nhạt lướt qua, sau đó liền đi theo bước chân lão Bạch, Phong Lâm cũng theo sau.

Lão Bạch có phòng làm việc chuyên môn.

Hai người đi theo đến phòng làm việc, lão Bạch đem cửa phòng đóng lại một cái, trong lỗ mũi truyền ra một tiếng hừ lạnh.

“Hai người các ngươi biết lỗi rồi sao? Hả?”

Phong Lâm hơi chần chờ, hỏi: “Lão sư, ta đã làm sai điều gì?”

Lão Bạch liếc Phong Lâm một cái, “Hừ!”

Lại liếc mắt Quý Uẩn, phát hiện Quý Uẩn thần sắc ung dung.

Dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra khiến cơ mặt lão Bạch thay đổi.

Lão Bạch mở ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một bức thư bị chà đạp không còn hình dáng.

Quý Uẩn cảm thấy thư này hết sức quen mắt, đột nhiên nhớ tới đây là thư tình Phong Lâm lúc còn theo đuổi cô đã viết cho cô, bị cô ném vào thùng rác.

Ai có thể nói cho cô biết, lão Bạch là một người có tính sạch sẽ tại sao lại lật thùng rác?

“Nội dung em cũng không đọc mà”.

Dù sao thì cũng có chút tê dại.

Phong Lâm vểnh môi, nhìn dưới mặt đất, quyết định bất kể lát nữa lão Bạch hỏi cái gì, mình cũng không nói một lời.

“Hai ngươi có biết vấn đề này rất nghiêm trọng không a?”

“Lớp mười hai là thời kỳ trọng yếu như vậy, các ngươi lại còn…”

“Đến khi các ngươi học lên cao hơn, các ngươi sẽ gặp người tốt hơn, dù tốt cũng cần ở thời điểm sau đó, bây giờ học cho giỏi, đối tượng luôn sẽ có rất nhiều. Nhưng thật may, ta từ chỗ chủ nhiệm giữ lại được các ngươi, hai ngươi không cần về nhà tự kiểm điểm.”

Dẫu sao hai người học tập có thành tích không tệ.

Thành tích của Quý Uẩn là đứng đầu năm cuối, vào đại học T không thành vấn đề. Mà Phong Lâm thành tích cũng nằm trong top 10.

“.….”

Phong Lâm theo bản năng ngước nhìn người bên cạnh.

Từ trong đồng phục học sinh lộ ra cánh tay trắng nhỏ, ngũ quan xinh xắn tinh xảo, tóc vừa dày lại vừa dài.

Cô có làn da trắng lạnh, cái loại dù có phơi nắng như thế nào cũng sẽ không đen.

Nhưng là cô cự tuyệt sự theo đuổi của mình.

Trước kia cô là thiên kim Quý gia, mình không xứng.

Bây giờ cô đã không phải thiên kim Quý gia, chẳng lẽ mình còn không xứng nữa sao?

Mặc dù hắn chỉ là muốn chơi đùa cùng cô một chút, nhưng Quý Uẩn không chút do dự cự tuyệt hắn, hiển nhiên là không cho Phong Lâm mặt mũi.

Lão Bạch một lẫn nữa kéo ngăn kéo ra, từ bên trong cầm ra một chiếc loa nhỏ, “Nơi này có bài hát đặc biệt thích hợp với các ngươi, xế chiều hôm nay hai người cũng không cần học, ngồi trong phòng làm việc nghe hát tự kiểm điểm lại đi, sau đó viết một bản kiểm điểm ba nghìn chữ cho ta.”

Nói xong liền mở cái loa lên.

Âm nhạc vang lên, lão Bạch bưng ly nước, chân nhẹ nhàng bước đi.

“Trong phòng học….”

“.…”

“Tình yêu kia hiện ra…”

“.…Dắt tay nhau coi như ước định

Nhưng thân ái đó cũng không phải là tình yêu…”

“Như thế nào đi nữa cũng chỉ có thể là đã từng mỹ lệ…”

“...”

Quý Uẩn cau mày: Lão Bạch, ngươi chẳng lẽ là có bệnh nặng!!!