Chương 9: Bàn Tay Đưa Vào Quần Áo Xoa Nắn

Doãn Dung định trở về phòng mình, vừa mới đứng lên, Tiêu Khải liền mở miệng nói: "Sao tôi vừa tới em lại muốn đi rồi."

“Tôi... Tôi chỉ buồn ngủ thôi." Đầu Doãn Dung cũng không dám quay lại, nhưng trong lòng thì lại đang thầm mắng anh nói chuyện quái gở, càn quấy khiến cho hai người giống như là người yêu cãi nhau chiến tranh lạnh vậy.

Tiêu Khải không nói gì nữa, nhìn Doãn Dung biến mất ở hành lang.

Doãn Giai và Trần Đình Đình ở bên cạnh sốt ruột như con kiến trên chảo nóng.

Vừa rồi nghe thấy tiếng mở cửa, Doãn Giai vội vàng lấy chăn bên cạnh đắp lên người mình và Trần Đình Đình, vốn tưởng rằng Tiêu Khải chỉ là đi vệ sinh, không nghĩ tới lại ngồi xuống bên cạnh bọn họ...

"Chị của cậu ... đã có bạn trai ở trường đại học?" Tiêu Khải đột nhiên mở miệng, ánh mắt vẫn nhìn về phía TV, cố ý tránh né hai người bên phải ôm nhau.

"Ai? Chị em là con mọt sách, mỗi ngày chỉ biết học tập, nào có thời gian kết bạn trai chứ!" Doãn Giai không nói dối, chuyện Doãn Dung yêu đương không nói với người trong nhà, cậu nghe Tiêu Khải hỏi như vậy, liền cảm thấy sáng nay lúc hai người này ăn cơm nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Nếu là thường ngày, cậu ước gì có thể khoe hết ưu điểm của Doãn Dung cho Tiêu Khải nghe, tác hợp hai người, nhưng bây giờ quần đã cởi một nửa, dươиɠ ѵậŧ còn cắm vào trong tiểu bức của Trần Đình Đình, khiến tiểu bức Trần Đình Đình như có như không vặn cậu, làm cậu cũng không có tâm tư nói chuyện phiếm với Tiêu Khải, chỉ mong anh mau trở về phòng.

"Ừm, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi về phòng trước." Tiêu Khải đứng lên đi về phía hành lang, lúc đi qua cửa phòng ngủ chính thì chợt dừng bước lại, nghe thấy giống như Doãn Dung đang gọi điện thoại cho ai đó, anh do dự một chút rồi đẩy cửa đi vào.

Doãn Dung đang nằm trong chăn nói chuyện với Cao Viễn, thấy Tiêu Khải đẩy cửa vào liền hoảng sợ.

Tiêu Khải nghe tiếng người đàn ông ở đầu dây bên kia, nhưng không nói gì, chỉ đưa tay ra sau lưng nhẹ nhàng khóa cửa phòng, sau đó thản nhiên đi tới bên cạnh Doãn Dung, ngồi xuống giường.

Trên tủ đầu giường đặt quần jean màu đen cô vừa mặc, phía dưới là một chiếc áo ngực bằng vải cotton màu trắng. Trên người Doãn Dung tuy còn mặc hoodie, nhưng nhìn kỹ có thể thấy hai điểm trước ngực hơi lồi lên.

Doãn Dung kéo chăn lên trên một chút, trừng mắt nhìn Tiêu Khải, dùng khẩu hình hỏi anh muốn làm cái gì.

Tiêu Khải không nói gì, một tay luồn vào trong chăn, thoáng cái liền sờ đến đùi trơn bóng của Doãn Dung.

Quả nhiên không mặc quần, Tiêu Khải nghĩ thầm.

Doãn Dung bị hành động của Tiêu Khải làm cho hoảng sợ, định cúp điện thoại, nhưng lại sợ Cao Viễn hoài nghi. Mấy ngày nay cô bị phong tỏa vì dịch bệnh không thể đi học được, giáo viên biết nên đã cho cô nghỉ, lúc này Cao Viễn đang chuyên tâm giảng dạy nội dung môn học cô vắng mặt, vốn không cho cô cơ hội xen vào.

Tay của Tiêu Khải dọc theo hoodie di chuyển lên, nắm eo Doãn Dung, kéo vào trong ngực mình. Anh tính toán đúng thời gian, đợi đến khi Doãn Dung kinh hoảng ngẩng đầu nhìn về phía mình, anh liền cúi đầu hôn lên môi cô

Vẻ mặt Doãn Dung khϊếp sợ, dưới ánh đèn tối lờ mờ, vẻ kinh hoảng thất thố của cô không thể tránh thoát được, toàn bộ đều lọt vào trong con ngươi sâu thẳm của Tiêu Khải.

Cô giãy dụa dùng hết toàn lực đẩy Tiêu Khải ra, nhưng sức của cô ở trước mặt Tiêu Khải chỉ giống như mèo con gãi ngứa. Tiêu Khải dường như không hài lòng với sự không an phận của mèo con trong ngực này, một tay anh giữ chặt đầu cô, làm nụ hôn thêm sâu hơn.

Tay kia còn ôm chặt eo cô, dán l*иg ngực của mình về phía lưng Doãn Dung.

Đầu dây bên kia Cao Viễn không nghe thấy Doãn Dung trả lời, hỏi lại một lần nữa.

Lúc này Tiêu Khải mới buông tay ra, Doãn Dung vội vàng đáp lại vài tiếng, Cao Viễn nghe được giọng của Doãn Dung, mới yên tâm nói tiếp.

Cô hôn một người đàn ông khác trong khi đang gọi cho bạn trai của mình! Doãn Dung cảm thấy mình điên rồi!

Doãn Dung và Cao Viễn có hôn mấy lần, nhưng đều là nếm lướt qua rồi dừng lại, mà nụ hôn vừa rồi của Tiêu Khải... khác với những nụ hôn trước đó.

Anh không chỉ cưỡng hôn cô, mà còn đưa đầu lưỡi vào miệng cô... Nụ hôn của anh cũng giống như người của anh, mang theo một loại cướp đoạt, bá đạo, xấc xược, như muốn đem cô ăn vào bụng.

Cô chưa bao giờ cảm thấy tim đập nhanh như vậy!

Tiêu Khải nghe bên kia điện thoại vẫn giảng giải thao thao bất tuyệt thì khẽ cười một tiếng, l*иg ngực cứng rắn dán sát vào lưng Doãn Dung, vùi đầu dựa vào lỗ tai cô, nhỏ giọng nói: "Những thứ này, tôi đều có thể dạy em." Nói xong bàn tay còn dừng lại ở eo Doãn Dung nhẹ nhàng véo một cái.

“Giống như tối ngày hôm qua.”