Hôm sau tỉnh dậy đã là mười giờ rồi.
Doãn Dung không nhớ rõ mình trở về giường bằng cách nào.
Cô bước ra khỏi phòng ngủ, liếc về phòng của Tiêu Khải, nghĩ lại chuyện hoang đường ngày hôm qua, trong đầu cô chỉ có duy nhất một ý niệm, đó là trốn! Đúng thế! Trốn khỏi anh ta!!!
Trần Đình Đình và Doãn Giai đang chơi game ở phòng khách, bọn họ gọi đồ ăn ngoài, nhìn thấy Doãn Dung rời giường liền bảo cô lấy một phần. Doãn Dung lấy một túi đồ ăn định nhanh chóng trở về phòng, đỡ phải chạm mặt với Tiêu Khải.
Nhưng sợ cái gì là tới cái đó.
Doãn Dung ôm một đống đồ ăn, vừa đi tới cửa phòng ngủ chính đã thấy Tiêu Khải đi ra từ phòng bên.
Giữa ban ngày ban mặt, Doãn Dung cảm thấy Tiêu Khải trước mặt với Tiêu Khải tối qua có chút không giống, nhìn kỹ mới phát hiện Tiêu Khải đeo kính, gọng kính màu vàng, rất hợp với gương mặt lạnh lùng có chút đẹp trai.
Thì ra cô đã từng thảo luận với bạn của mình, gương mặt của Tiêu Khải có vài phần hương vị nam thần cấm dục trên Bilibili, nhưng sau tối hôm qua, Doãn Dung cảm thấy gương mặt kia chỉ đang giả vờ, cái gì mà nhã nhặn bại hoại…nói anh ta là mặt người dạ thú mới đúng!
Doãn Dung muốn làm bộ như không thấy nhưng Tiêu Khải lại đi thẳng tới chỗ cô.
Đeo kính, Tiêu Khải mới nhìn rõ gương mặt Doãn Dung, hôm qua anh uống say khướt, cũng không đeo kính, nhận thức đối với người lao vào lòng mình chỉ dựa trên sờ mó, hôm nay mới quan sát kỹ, anh lại có chút cảm giác khác.
Người con gái trước mặt trông tuổi tác không lớn, trên người mặc một chiếc áo hoodie màu xám rộng thùng thình, nhìn không ra dáng người, bên dưới là một chiếc quần jean bó sát màu đen. Mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa phía sau, trên tay đang ôm một hộp đồ ăn.
Vừa trông thấy anh, trên mặt cô gái đã lộ ra biểu cảm giống như chú thỏ con bị dọa sợ, trông càng trẻ con hơn.
“Thầy Tiêu…” Doãn Dung cúi đầu chào hỏi.
“Sao em lại biết tôi là thầy giáo?” Tiêu Khải có chút kinh ngạc, anh nhớ khách trọ trong nhà này hình như đâu phải sinh viên đại học A.
“Kỳ trước em có học lớp của thầy…” Doãn Dung cắn môi, vẻ mặt của Tiêu Khải giống như không nhớ tới chuyện phát sinh đêm qua, Doãn Dung lại càng không dám chủ động nhắc tới, chỉ có thể xem như mình đen đủi. Cô chưa từng bị ai khi dễ như vậy, cũng không có ai dạy cô gặp phải loại chuyện như vậy thì nên làm sao. Vì vậy cô chủi cúi đầu, muốn nhanh nhanh kết thúc cuộc trò chuyện này.
“Em là sinh viên khoa Toán của Đại học A?”“Không phải, em học khoa máy tính, kỳ trước có học môn thống kê của thầy.”
“À…” Tiêu Khải nghe xong giống như nhớ ra quả thật có môn học như vậy. Chỉ là số lượng sinh viên quá nhiều, anh không nhớ nổi có một người như vậy.
Tiêu Khải điềm nhiên như không có chuyện gì bước lại gần, nhìn Doãn Dung ôm một đống đồ ăn gọi bên ngoài, anh bình tĩnh nói: “Cùng ăn đi, tôi cũng đói rồi.”
“Thầy Tiêu…em muốn về phòng ăn.” Giọng nói Doãn Dung có chút nhút nhát, cô cúi thấp đầu không dám nhìn vẻ mặt của Tiêu Khải.
Nhìn thấy cô như vậy, Tiêu Khải nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười khẽ không dễ phát hiện. Mặc dù anh thích trong sáng, nhưng không thích giả vờ trong sáng, mà cô bây giờ lại xấu hổ, không phải tối qua cô còn mặc quần áo ngủ để quyến rũ anh sao…
“Anh Tiêu, anh tỉnh rồi?” Doãn Giai nghe thấy tiếng Tiêu Khải liền vui vẻ chạy tới, trong tay còn cầm theo một túi đồ ăn lớn, bởi vì tình hình bệnh dịch nên Tiêu Khải bị mắc kẹt ở đây, hôm qua anh miễn phí cho Doãn Giai một tháng tiền thuê nhà, Doãn Giai vui tới mức mới sáng sớm đã gọi cho Tiêu Khải một đống đồ ăn vô cùng phô trương.
“Chị, chị với anh Tiêu cùng ăn đi. Tiện thể kết bạn, em với Đình Đình đều ăn rồi.”Doãn Giai nghe thấy vừa nãy Tiêu Khải muốn ăn cùng Doãn Dung, cậu còn chỉ mong sao tác hợp được cho hai người bọn họ.
Lúc ký hợp đồng, cậu nghe bên trung tâm môi giới nói, chủ nhân của căn nhà này có tới mười căn nhà, nhưng đều là nơi dạy học, một căn ít nhất cũng mấy trăn vạn. Hơn nữa Tiêu Khải trông còn tuấn tú lịch sự, thừa sức xứng đôi với chị gái cậu, nếu như Tiêu Khải nhìn trúng chị cậu thì đứa em vợ này không phải sẽ lên như diều gặp gió hay sao!
Doãn Dung trừng mắt nhìn em trai mình, Doãn Giai lại làm bộ như không thấy, cười hihi giơ túi đồ ăn trong tay: “Chị, chị đừng có hối hận, em gọi toàn món chị thích ăn đó.”
Dứt lời, Doãn Giai liều mạng đẩy Doãn Dung vào phòng bên, sau đó còn có ý tốt đóng cửa lại cho bọn họ.
--