Chương 4: Xoa Mông, Rửa Sạch Sẽ Giúp Cô

Từ ngực đến đùi cô đều là hỗn hợp của tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nướ© ŧıểυ...

Hương vị da^ʍ mỹ tràn ngập khắp phòng vệ sinh.

Nhìn thấy cảnh tượng hoang đường trước mắt, đầu óc Tiêu Khải đang chìm vào kɧoáı ©ảʍ đã tỉnh táo hơn nhiều. Sau khi hưng phấn tan đi, Tiêu Khải khôi phục lý trí vội kéo Doãn Dung từ bồn cầu lên, liên tục nói xin lỗi.

Ngoài phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo là giọng nói lo lắng của Trần Đình Đình: "Chị Dung Dung, chị không sao chứ?"

"Đình Đình, chị không sao, chỉ là nhìn thấy con gián..." Giọng nói của Doãn Dung còn run rẩy.

"Ừm, chị Dung Dung đừng sợ, ngày mai em bảo Doãn Giai phun thuốc vào phòng vệ sinh."

Trần Đình Đình nói xong thì rời đi, sau khi bên ngoài không có tiếng động, Doãn Dung mới cẩn thận đưa nửa cái đầu ra, thấy Trần Đình Đình vẫn chưa đi, còn nằm ở trên giường bấm điện thoại thì cảm thấy đầu mình lớn rồi.

Trước khi Trần Đình Đình đi ngủ, Tiêu Khải không thể nào ra ngoài được. Chẳng lẽ cô phải chịu dính mấy thứ dơ bẩn này trên người thế này sao!

"Xin lỗi." Tiêu Khải cúi người, thái độ nhận sai cũng không tệ. Anh biết bây giờ mình không đi ra được, nhưng thấy trên người Doãn Dung dính đầy "Thứ dơ bẩn" nên chỉ có thể đề nghị: "Em cởϊ qυầи ra rửa đi, tôi không nhìn."

Doãn Dung không còn cách nào, thật sự không chịu được mùi trên người...

"Vậy anh nhắm mắt lại đi!" Doãn Dung khẽ cảnh cáo nói, cô thấy Tiêu Khải nhắm mắt lại mới dám bỏ áo ngủ của mình ra.

Phòng vệ sinh trong phòng ngủ không rộng, bồn cầu đối diện cửa, vừa mở đèn thì người bên ngoài sẽ thấy bóng dáng người bên trong.

Tiêu Khải sợ người bên ngoài phát hiện thấy tình hình bên trong nên đứng ở cạnh tường bên kia. Mà đối diện tường lại là vòi sen, khu tắm gội chỉ một mét vuông, đứng một người còn rộng, hai người thì...

Doãn Dung giương mắt nhìn lên, Tiêu Khải đối mặt với tường nhắm mắt đứng đó.

Thân thể được tập luyện lâu dài rất có cơ, anh mặc áo ngủ ngắn tay của Doãn Giai trông hơi ngắn, ống tay áo lộ ra cơ bắp tinh tế cân xứng.

Không biết có phải anh cố ý hay không, quần còn chưa kéo lên, vật đã bắn qua một lần giữa hai chân vẫn khá to. Hơn nữa bộ phận giấu trong đám lông xoăn màu đen có màu xanh tím kia và túi trứng còn lắc lư mấy lần theo động tác của anh.

Cảnh tượng này đúng là... Quá chướng mắt.

Doãn Dung do dự một chút rồi tắt đèn, sau đó đi vào chỗ tắm gội.

Cô đưa lưng về phía Tiêu Khải, mở vòi sen, nước nóng ào ào phun ra ngoài xóa đi tất cả mùi trên người cô.

Bây giờ Doãn Dung mới có cảm giác sống lại.

Quá muộn rồi cô không muốn gội đầu nên chỉ tắm nhanh rồi đi về ngủ.

Cô nhớ rõ sữa tắm đặt trên tường cạnh Tiêu Khải... Doãn Dung quay đầu lại thấy Tiêu Khải còn đưa lưng về phía mình thì mới yên tâm nhón chân lên với lấy sữa tắm trên tường.

Cô không mang dép lê, thân thể mất thăng bằng ngã thẳng về trước.

Tiêu Khải nghe thấy động tĩnh sau lưng liền quay người lại đỡ Doãn Dung sắp ngã xuống. Doãn Dung không mặc gì cả, cảm giác được Tiêu Khải quay đầu nhưng không biết nên dùng tay che chỗ nào.

Dù trong bóng tối nhìn không rõ ràng, cô vẫn cảm giác được ánh mắt nóng rực của người đối diện.

Ánh mắt anh không hề che giấu mà nhìn cô, nhìn cô chằm chằm từ trên xuống dưới.

Bàn tay lớn ôm eo cô giống như đang dần xiết chặt.

Trong không gian chật hẹp, hai người đều không nói gì, trong chớp mắt không khí như bất động, âm thanh huyết dịch sôi trào nương theo tiếng tim đập vang lên bên tai.

Hồi lâu sau anh mới buông tay ôm eo Doãn Dung ra, không hề tốn sức lấy sữa tắm xuống nhưng không đưa cho cô.

Tiêu Khải đổ sữa tắm vào lòng bàn tay, xoa ra bọt sau đó đưa tay xuyên qua dưới nách cô, áp lên eo thon của cô, ôm lấy mông cô.

Bàn tay chậm rãi xoa lên bờ mông mềm mại, chốc lát tạo thành bọt biển xoa mông cô mấy lần.

"Anh làm gì thế!" Doãn Dung muốn đẩy Tiêu Khải ra, lại bị anh ôm chặt trong ngực.

"Đừng nhúc nhích, tôi giúp em lau sạch sẽ!" Tiêu Khải khàn khàn nói, lướt qua thân thể cô như sợ cô chạy thoát. Anh chặn cửa phòng tắm, l*иg ngực rắn chắc áp lên lưng cô.