Anh nằm lên giường, kéo cánh tay Doãn Dung: "Ngoan, ngồi lên."
"Hả?" Doãn Dung nhìn Tiêu Khải nằm trên giường, một cây gậy chống lên trời ở giữa hai chân có màu xanh tím, hình như lại lớn hơn rất nhiều so với mấy lần trước, ánh mắt của cô không biết nhìn về phía nào, cũng không biết Tiêu Khải muốn cô ngồi ở đâu.
Tư thế này của anh là muốn bắt đầu làm cô rồi sao?
Tiêu Khải thấy Doãn Dung không nhúc nhích, liền chống người ngồi dậy kéo Doãn Dung đến bên cạnh mình, nhẹ nhàng sờ lưng cô, dịu dàng nói: "Lát nữa làm em, anh liếʍ cho em một lần trước đã, nếu không thì em sẽ đau.”
“Vừa rồi không phải đã liếʍ rồi sao?” Doãn Dung khó hiểu, vừa rồi liếʍ ngực nửa ngày, mà bây giờ lại còn muốn liếʍ nữa?
Tiêu Khải mỉm cười sờ tiểu bức của Doãn Dung: "Không liếʍ vυ", liếʍ tiểu bức của em.”
Doãn Dung nghe Tiêu Khải nói vậy, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, ngây ngốc ngồi bên cạnh anh không dám nhúc nhích. Tiêu Khải lại nằm lên giường, nhìn Doãn Dung, khẽ nói: "Ngoan, ngồi xuống trên mặt anh.”
Doãn Dung nghe lời ngồi xuống trước mặt Tiêu Khải, cũng không dám thật sự ngồi xuống, hai đùi gắng sức giống như nửa quỳ trên giường.
"Dung Dung, ngồi xuống, đừng sợ." Tiêu Khải từng bước dụ dỗ, hai tay chống mông mềm mại của Doãn Dung..
Doãn Dung thấy không rõ vẻ mặt Tiêu Khải, chỉ nhìn thấy nửa cằm anh lộ ra, cô vô cùng căng thẳng nhưng vẫn kiên trì từ từ ngồi xuống. Hơi thở của Tiêu Khải thoáng phun vào giữa hai chân cô, khiến cô sợ tới mức muốn đứng dậy nhưng bị Tiêu Khải đè lại.
Cô chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi mềm mại kia đã dán vào âʍ ѵậŧ* căng mọng, nhẹ nhàng mυ"ŧ, còn quấn lấy âʍ ѵậŧ kia không chịu buông ra, nhẹ nhàng gảy vài cái.
*hay còn gọi là hộŧ ɭε/mồng đốc
Đó là một cảm giác hoàn toàn khác với ngón tay.
Eo Doãn Dung trở nên mềm nhũn, hai tay chống xuống giường, không để cho mình ngã xuống mặt Tiêu Khải.
"A, thật ngứa, Tiêu Khải" Doãn Dung không chịu nổi rêи ɾỉ, cả người cũng theo đó nổi lên phản ứng, chỗ bị Tiêu Khải liếʍ qua trở nên ẩm ướt nóng lên, tiểu huyệt hưng phấn phun ra một ít dâʍ ɖị©ɧ, theo miệng huyệt nhẹ nhàng chảy ra.
"Dung Dung rất thích bị người liếʍ huyệt có phải không?" Đầu lưỡi của Tiêu Khải giống như dươиɠ ѵậŧ, vội vàng trượt xâm nhập vào miệng huyệt khıêυ khí©h âʍ ѵậŧ, đẩy vào thịt mềm mẫn cảm, không ngừng khuấy động qua lại, liên tục dùng sức, chỉ chốc lát sau đã khiến Doãn Dung càng thêm run rẩy.
"Tiêu Khải, em không chịu nổi."
Đầu lưỡi Tiêu Khải trượt từ chỗ này đến chỗ khác. Doãn Dũng bị liếʍ đến tê dại, cảm giác mình đột nhiên có nướ© ŧıểυ dâng lên, thân thể không nhịn được khẽ run rẩy, muốn đẩy Tiêu Khải dưới thân ra.
Nhưng tay Tiêu Khải nắm chặt lấy cô, không để cô rời đi, ấn mông cô vào trên mặt mình, vùi đầu vào miệng ướŧ áŧ kia, đổi liếʍ thành hút, hút hết dâʍ ɖị©ɧ vừa rồi tuôn ra vào trong miệng.
"A a a" Doãn Dung không nhịn được, từ tiểu huyệt phun ra một đống dịch nóng, cô cho rằng mình đi tiểu trên giường, mặt xấu hổ bối rối giãy ra khỏi Tiêu Khải, cầm lấy khăn giấy bên cạnh lau mặt cho Tiêu Khải.
"Xin lỗi, em không nhịn được." Giọng nói của Doãn Dung mang theo tiếng nức nở, không biết tại sao lại như vậy. Lần đầu tiên tốt đẹp, cô còn muốn lưu lại ấn tượng tốt cho Tiêu Khải, không nghĩ tới lại tè ra mặt anh, lần này hủy hoại toàn bộ rồi. Cô cắn môi, dùng khăn giấy lau vết bẩn của mình trên giường, từng giọt nước mắt cũng theo má trượt xuống.
"Dung Dung lại có thể phun nước.” Giọng điệu Tiêu Khải mang theo vài phần vui vẻ, kéo tay Doãn Dung.
"Nước gì" Doãn Dung không hiểu, không rõ anh đang nói cái gì.
Tiêu Khải đưa khăn giấy đến bên cạnh mũi Doãn Dung: "Dung Dung phun rất nhiều nước, chứng tỏ em rất sướиɠ."
Anh ôm Doãn Dung vào trong ngực, nhẹ nhàng sờ nước mắt ở khóe mắt cô: "Phía dưới Dung Dung phun rất nhiều nước, sao trên mặt cũng chảy nước vậy. Dung Dung như vậy rất đáng yêu.” Tiêu Khải mỉm cười, giải thích với Doãn Dung sự khác biệt giữa phun nước và tiểu, thấy cô ngừng rơi nước mắt lúc này mới yên lòng.