Chương 30: Cởi Nơ Bướm Trên Ngực (HHH)

Ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Khải nhìn chằm chằm vào thân thể Doãn Dung như con sói đói, cô mua bộ quần áo này từ khi nào? Lại còn vừa người như được thiết kế riêng, vải vừa vặn bao bọc da thịt của cô, nửa lộ nửa che mang đến hiệu ứng thị giác rung động hơn so với khỏa thân.

Ren trắng vừa tinh khiết vừa lẳиɠ ɭơ, không có một người đàn ông nào chịu đựng được.

Tiêu Khải kéo Doãn Dung đến bên giường, cởi khăn tắm bên hông mình ra, để cho cô dang chân trên người mình, hai tay quấn quanh eo cô, hôn lên đôi môi cô.

"A..." Gương mặt của Doãn Dung đỏ lên, nhắm mắt lại, ôm lấy cổ Tiêu Khải. Dưới váy của cô không bị che khuất, cứ như vậy ngồi trên đùi Tiêu Khải, làn da của hai người kề sát vào nhau. Cây gậy thịt dần dần ngẩng đầu kia từ từ dán vào cửa huyệt của cô, truyền đến một cảm giác tê dại.

Bàn tay của Tiêu Khải bắt đầu tự do dạo chơi trên người Doãn Dung, cách tơ lụa trơn láng kia vuốt ve đầṳ ѵú trước ngực cô.

"Ưʍ... A..." Hô hấp của Doãn Dung càng lúc càng nặng nề, hai tay siết chặt thành nắm đấm, cố gắng kiềm chế tiếng rêи ɾỉ sắp thốt ra khỏi miệng.

"Vυ" Dung Dung thật dâʍ đãиɠ, đứng lên rồi này." Ngón tay Tiêu Khải cách vải lụa nhẹ nhàng nhéo đầṳ ѵú nhô lên, Doãn Dung ở trong ngực phát ra tiếng nức nở như mèo.

"Dung Dung có muốn anh liếʍ cho không?" Tiêu Khải vùi đầu vào cổ Doãn Dung, ngửi mùi thơm ngát trên người cô.

"Ừm..." Doãn Dung cúi đầu, cằm Tiêu Khải cọ đến ngứa. Cô ưỡn người lên, đưa vυ" của mình đến bên miệng Tiêu Khải, không đợi Tiêu Khải hỏi, đã đỏ mặt nói trước: "Muốn thầy Tiêu liếʍ ngực Dung Dung, liếʍ vυ" Dung Dung."

“Ừm... Cô nhóc lẳиɠ ɭơ..." Tiêu Khải cười khẽ một tiếng, ngậm một bên nhô lên, mυ"ŧ vài cái, tuy cách quần áo, nhưng kɧoáı ©ảʍ tê dại kia vẫn khiến Doãn Dung sung sướиɠ ngẩng cổ lên.

Dường như bất mãn gãi không đúng chỗ ngứa, Tiêu Khải nhẹ nhàng cởi nơ trên ngực, tơ lụa trước ngực bị anh lột sang hai bên, toàn bộ bầu ngực không hề che lại bày ra trước mặt anh, điều càng tuyệt hơn là sợi dây nhỏ màu trắng vây quanh mép ngực, phác họa hình dạng xuất sắc.

Tiêu Khải không nhịn được lại nhìn chằm chằm thưởng thức một lúc, đến khi Doãn Dung thúc giục, mới cầm một bên ngực mềm mại ngậm. Đầu lưỡi nóng ẩm của người đàn ông nhẹ nhàng đảo qua đầṳ ѵú, miêu tả đường viền màu hồng phấn.

"A... Thật thoải mái..." Cả người Doãn Dung khẽ run rẩy, trong miệng phát ra từng tiếng rêи ɾỉ.

Ngực người phụ nữ vừa mềm vừa mịn, nắm một cái giống như cầm một cốc nước ép, thơm ngào ngạt, mềm mại. Tiêu Khải nhắm mắt ăn, nhẹ nhàng nắm hai bầu ngực trong tay, liếʍ qua liếʍ lại một lần.

Tiêu Khải đưa tay sờ giữa hai chân Doãn Dung, không biết hôm nay có phải do cô hơi căng thẳng hay không, bình thường ra nước nhiều, nhưng hôm nay anh hôn rồi xoa nửa ngày mà phía dưới vẫn hơi khô.

"Rất sợ sao?" Tiêu Khải nhẹ nhàng xoa thịt non ở miệng huyệt cô, muốn kí©h thí©ɧ tiểu huyệt kia phun ra nhiều nước.

"Ừm... Hơi sợ..." Doãn Dung có thể cảm giác được Tiêu Khải cẩn thận sờ chỗ đó của mình như thế nào, không nhịn được hừ nhẹ ra tiếng: "Nhưng... Nhưng em vẫn muốn anh.”

Giọng nói của Doãn Dung rất nhỏ, nhưng Tiêu Khải vẫn nghe rõ, trong lòng vô cùng kích động.