Chương 28: Anh Có Muốn Làm Em Ở Trên Xe Không?

Lý Mộng Kỳ vươn tay, đưa tới trước mặt Doãn Dung.

Doãn Dung sửng sốt một giây, cô nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Khải càng thêm khó coi. Tiêu Khải ngẩng đầu, nói với giọng điệu lạnh như băng: “Ai bảo cô ấy tới đây vậy?”

Bầu không khí trong phòng rơi vào sự yên lặng.

Vẻ mặt của Lý Mộng Kỳ hơi xấu hổ, nhưng đã lập tức khôi phục lại, cô ta mỉm cười nói: "Lão Tiêu, anh nói chuyện như vậy cũng làm người khác quá tổn thương rồi đó. Dù sao em cũng được xem là một nửa bạn thuở nhỏ của anh mà, sao không thể đến uống rượu ôn chuyện chứ?"

Tiểu Khải lạnh lùng hậm hừ: “Bạn thuở à? Tôi không dám trèo cao.”

Sắc mặt của Lý Mộng Kỳ trở nên khó coi, bàn tay vươn ra còn đang ở giữa không trung, nghe thấy câu nói của Tiêu Khải liền lúng túng thu lại.

Một người đàn ông khác trông có vẻ lớn tuổi hơn một chút, mở miệng khuyên giải: "Được rồi, được rồi lão Tiêu, cậu nghiêm túc vậy làm gì, chẳng phải do Mộng Kỳ nhớ cậu sao? Cô ấy vừa về nước đã vội vàng tìm cậu…"

"Đủ rồi." Tiêu Khải cắt ngang anh ta, kéo tay Doãn Dung ở bên cạnh, dịu dàng nói: "Xin lỗi Dung Dung, anh không biết có cô ta ở đây, bây giờ chúng ta về nhà."

“Về nhà ư?" Giọng nói của Lý Mộng Kỳ mang theo một tia khϊếp sợ, vành mắt cũng đỏ lên: “Lão Tiêu, anh và cô ta đang ở chung với nhau à? Anh thật sự muốn kết hôn với một người phụ nữ như vậy sao? Chú dì bọn họ…"

Tiêu Khải không nói lời nào, Doãn Dung đột nhiên mở miệng: “Đúng vậy, hiện tại hai người chúng tôi đang ở cùng nhau, hôm nay cũng là rời đi từ nhà.”

Doãn Dung dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Tôi không biết anh ấy và tôi có thể kết hôn hay không, nhưng tôi cảm thấy chắc chắn Tiêu Khải sẽ không kết hôn với cô. Bởi vì câu nói vừa rồi của cô rất đúng, bây giờ Tiêu Khải đã đổi gu rồi, thích sinh viên—— Cô hết đất diễn rồi.”

“Cô!” Lý Mộng Kỳ không ngờ cô gái từ lúc vào cửa không nói một câu nào, trông có vẻ vừa nhát gan vừa hướng nội, lại có thể nói đến khiến người ta nghẹn họng.

Tiểu Khải cúi đầu nhìn thoáng qua Doãn Dung, thấy vẻ mặt đắc ý xả giận của cô, trên mặt lạnh lùng không nhịn được nở nụ cười, cưng chiều nói: "Không sai, bây giờ tôi thích sinh viên đại học đấy.”

Tiêu Khải nói xong cũng không quay đầu lại, dẫn Doãn Dung rời khỏi phòng.

Lúc ngồi vào trong xe, sắc mặt của Tiêu Khải vẫn không tốt lắm.

Doãn Dung không nói gì, yên lặng ngồi ở vị trí ghế lái phụ, nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Em không có gì để hỏi anh sao?" Tiêu Khải không khởi động xe, giọng điệu có hơi khàn đặc.

Doãn Dung thu lại tầm mắt từ ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn Tiêu Khải, giữ chặt tay anh, nhỏ tiếng hỏi: "Tiêu Khải, có muốn làm em không?”

Tiêu Khải sửng sốt, Doãn Dung duỗi người từ ghế phụ, hai bàn tay nhỏ bé nâng mặt Tiêu Khải hôn lên.

Trên môi bị hương vị ngọt ngào chiếm đoạt, ngay cả phiền muộn trong đầu cũng bị sự ngọt ngào thay thế. Tiêu Khải vốn còn tức giận về chuyện của Lý Mộng Kỳ, một giây sau trong đầu lại chỉ còn lại câu nói vừa rồi Doãn Dung hỏi.

Cô hỏi anh có muốn làm cô không?

Vậy ý là muốn anh làm cô trên xe hay về nhà làm đây?

Vấn đề này giống như bảng hiệu huỳnh quang lóe sáng lăn vòng trong đầu Tiêu Khải, mãi cho đến khi Doãn Dung buông môi anh ra, anh mới mở mắt lấy lại tinh thần.

"Nghĩ kỹ chưa?" Doãn Dung cắn môi, hai tay còn đặt lên vai Tiêu Khải.

"Ở đâu?" Tiêu Khải cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc. Rõ ràng đã là một người đàn ông trưởng thành, vậy mà lại để chuyện này cho một cô gái cái gì cũng không biết quyết định.

Doãn Dung nhìn ra bên ngoài xe, lúc bọn họ tới bãi đỗ xe đã không còn chỗ đỗ, bọn họ dừng xe ở trong cùng, xung quanh không có một bóng người nào cả.

Thôi mặc kệ! Doãn Dung thầm hạ quyết tâm, dùng tay phải nhẹ nhàng vuốt ve l*иg ngực Tiêu Khải, cởi từng cái nút áo sơmi, để lộ ra cơ ngực rắn chắc của anh. Sau đó một bàn tay cách quần âu phục của anh, chậm rãi xoa vài lần ở háng anh.

Một đôi chân ngọc mảnh khảnh bước lên người Tiêu Khải, cưỡi trên người anh

Doãn Dung cúi đầu, ở bên tai Tiêu Khải phả ra hơi thở ấm áp, sau đó nói: "Ở chỗ này, được không?”

Cô nói xong liền cảm thấy hơi hối hận khi hôm nay không mặc đồ lót tình thú, cô muốn lưu lại ấn tượng sâu sắc cho Tiêu Khải.

Nhưng cô không suy nghĩ nhiều như vậy, vừa tới nhìn thấy Lý Mộng Kỳ, cô mới phản ứng lại, hoá ra cô cũng biết ghen tuông, cô chưa từng có cảm giác này khi quen Cao Viễn.

Cô thích Tiêu Khải, hơn nữa không chỉ một chút mà là thích rất nhiều rất nhiều, từ học kỳ trước còn lén viết thư tình cho anh.

“Dung Dung" Tiêu Khải bị hành động liên tiếp của Doãn Dung làm cho ngây người, cổ họng anh khô khốc, giọng nói cũng trở nên khàn đặc. Dĩ nhiên anh muốn làm cô, từ ngày cô mặc bộ đồ ngủ lộ ngực lắc lư trước mặt anh, mỗi một ngày, mỗi một giây, anh đều muốn đặt cô dưới thân hung hăng làm cô.

Nhưng lúc này, anh đột nhiên hơi do dự.

Nếu như là thường ngày thì Tiêu Khải đã sớm nhào tới, Doãn Dung thấy Tiêu Khải không nhúc nhích, nghĩ rằng anh còn tình cũ khó quên đối với Lý Mộng Kỳ. Cô không rõ giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì mới chia tay, nhưng cô biết bọn họ nhất định có rất nhiều kỷ niệm, chắc chắn so với cô và Tiêu Khải còn nhiều hơn, thậm chí là khó quên.

Doãn Dung cởϊ áσ khoác màu trắng, lộ ra chiếc váy trễ ngực bên trong, bộ ngực đầy đặn mượt mà xuất hiện, dán ở trước mặt Tiêu Khải.

Tiêu Khải nuốt nước miếng, vươn cánh tay vòng ôm Doãn Dung vào trong ngực.

"Tiêu Khải hôn em đi." Cả người Doãn Dung dán sát vào người Tiêu Khải, đưa đôi môi của mình lên.

Cả người Tiêu Khải hơi cứng đờ, anh là một người đàn ông bình thường, người phụ nữ mình thích ngồi trên người mình, nói rằng bản thân đang khao khát anh, nếu anh không có một chút phản ứng nào thì quá bất thường rồi.

"Dung Dung, đừng ở đây." Giọng nói của Tiêu Khải hơi run rẩy: “Chúng ta về nhà."