Chương 25. Mặc Áo Sơ Mi Của Anh, Cởi Nút Để Lộ… (H Nhẹ) Hai người ôm hôn nửa ngày, đến khi Doãn Dung đói bụng phát ra tiếng òng ọc, Tiêu Khải mới chịu buông ra. Anh bật đèn trong phòng, dẫn Doãn Dung tham quan một vòng trong nhà, sau đó giúp cô mang quần áo và giày dép vào phòng thay đồ. Doãn Dung ở lại trong phòng thay đồ sửa sang lại những bộ đồ đã mua vào ngày hôm nay, Tiêu Khải đi ra cửa xách nguyên liệu nấu ăn vừa mua ở siêu thị đi vào phòng bếp. Chỉ chốc lát sau Doãn Dung đã thu dọn xong, định đi vào phòng bếp nấu cơm tối với Tiêu Khải, nhưng trên người cô còn mặc bộ đồ mấy ngàn tệ, sợ bị bẩn nên đi tìm một vòng trong phòng thay đồ, từ trong hơn mười chiếc áo sơ mi trắng nhìn qua giống nhau như đúc lấy một cái thay. Tiêu Khải nghe thấy tiếng bước chân phía sau liền ngẩng đầu lên, thấy Doãn Dung mặc áo sơ mi của mình đi tới. Áo sơ mi chỉ che đến mông Doãn Dung, hai cái chân thẳng tắp mảnh khảnh phía dưới vừa khéo lộ ra làm cho ánh mắt của Tiêu Khải dao động. "Lại đây." Tiêu Khải buông cái đĩa trong tay xuống, vẫy tay với Doãn Dung. Doãn Dung ngoan ngoãn đi qua: "Anh định làm gì, em giúp anh, em biết nấu ăn.” Tiêu Khải ôm lấy Doãn Dung, đặt cô lên bàn, nói với giọng điệu khàn đặc: "Em ăn mặc như vậy, sao anh còn tâm trạng ăn đồ ăn chứ, chỉ muốn ăn em.” Anh nói xong liền cúi đầu hôn lên, bộ đồ bó sát vừa rồi không tiện, trái lại cái áo sơ mi này rất tiện lợi. Tiêu Khải vừa hôn Doãn Dung, vừa đưa tay từ vạt áo sơ mi đi vào, chậm rãi xoa ngực Doãn Dung. "Ừm... Đứa lẳиɠ ɭơ, không mặc áσ ɭóŧ à?" Cảm giác trống rỗng làm cho giọng điệu của Tiêu Khải mang theo niềm vui khó nén. "Ừm... vừa rồi cởi ra, cầm đi giặt..." Doãn Dung cắn môi, tùy ý để người đàn ông ra sức xoa bầu vυ' đầy đặn của mình, không ngừng rên lên. Tiêu Khải nhìn dáng vẻ lẳиɠ ɭơ của Doãn Dung, cổ họng khàn đặc mắng hai tiếng. Anh thật hối hận vừa rồi nói không làm cô, bây giờ anh ước gì có thể lột sạch cô, đè cô ở trên bàn này làm đến cô cầu xin tha! "Cởϊ áσ ra." Tiêu Khải nhìn Doãn Dung ngồi trên bàn với ánh mắt đỏ bừng. "Không nấu ăn sao? Em đói rồi." Buổi trưa Doãn Dung ăn rất ít nên bây giờ hơi đói bụng, cô vốn là tới phụ nấu cơm, không biết thế nào lại chọc Tiêu Khải muốn làm cô. Tiêu Khải bị lời nói của Doãn Dung làm cho dở khóc dở cười, cô ăn mặc như vậy để quyến rũ mình, khơi du͙© vọиɠ trong mình mà giờ còn muốn đòi ăn cơm, trên đời này làm sao có chuyện tốt như vậy. Anh lấy điện thoại di động ra khỏi quần, nhấn vài lần, sau đó ném điện thoại sang một bên. "Không nấu nữa, đặt đồ ăn ngoài." Tiêu Khải nhìn Doãn Dung không biết làm sao, khàn giọng lặp lại lời vừa rồi: "Ngoan, cởϊ áσ ra.” Doãn Dung nghe Tiêu Khải nói vậy thì hơi do dự, nhưng cũng cởi nút áo sơ mi. Động tác của cô rất chậm, nhìn thấy ánh mắt Tiêu Khải thẳng tắp. Theo từng cái cúc áo được cởi, làn da trắng mịn như sữa bò ở trong áo thấp thoáng hiện ra, còn có hai bầu vυ' khá bự. Doãn Dung cởi bỏ toàn bộ nút áo, nhẹ nhàng kéo nửa bên vai mình xuống, lập tức để lộ một bầu ngực trắng như tuyết cùng hai đầṳ ѵú nhỏ mượt mà đáng yêu. Tiêu Khải cởi thắt lưng của mình, từ trong qυầи ɭóŧ phóng thích ra côn ŧᏂịŧ đã cứng rắn, khẽ tựa vào tủ bát phía sau . “Dung Dung ngoan, xoa vυ' của em cho anh xem có được không?" Tay phải của Tiêu Khải cầm chặt côn ŧᏂịŧ của mình, đồ ăn còn hai mươi phút nữa mới đến, anh định nhìn Doãn Dung tự an ủi để nhanh chóng giải quyết một lần. Doãn Dung nghĩ rằng Tiêu Khải muốn chơi ngực mình, không nghĩ tới anh lại kêu cô tự sờ... thật xấu hổ. Cô lắc đầu, khẽ cắn môi từ chối: "Em không..." Tiêu Khải kiên nhẫn, đi đến bên cạnh Doãn Dung, dùng bàn tay to cầm bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên ngực cô chậm rãi vuốt ve. "Dung Dung ngoan, chính là như vậy, sờ núʍ ѵú của em, rất thoải mái, đúng không?” Tiêu Khải nhẹ giọng dụ dỗ. Doãn Dung tách chân ra, ngồi thành hình chữ M, áo sơ mi cởi một nửa, nửa che nửa chặn càng lộ ra vẻ gợi cảm quyến rũ. Hai tay cô lần lượt nắm hai vυ' của mình, được Tiêu Khải dẫn dắt thủ da^ʍ xoa ngực mình. "Ưʍ..." Sắc mặt của Doãn Dung đỏ ửng hẳn lên, cô không biết mình tự sờ cũng có thể sướиɠ như vậy. Một tay Tiêu Khải đùa bỡn vυ' của Doãn Dung, nhẹ nhàng nắm lấy đầṳ ѵú của cô, tay kia nhanh chóng tuốt dươиɠ ѵậŧ của mình, hô hấp cũng dần dần trở nên dồn dập. "Ah ah... thật sướиɠ... Đừng..." Doãn Dung bị Tiêu Khải sờ đến nhũn ra, không nhịn được muốn dán lên người Tiêu Khải, Tiêu Khải nhìn Doãn Dung ôm mình, rất hưởng thụ, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, xoay người cô. ----------------

Hai người ôm hôn nửa ngày, đến khi Doãn Dung đói bụng phát ra tiếng òng ọc, Tiêu Khải mới chịu buông ra.

Anh bật đèn trong phòng, dẫn Doãn Dung tham quan một vòng trong nhà, sau đó giúp cô mang quần áo và giày dép vào phòng thay đồ.

Doãn Dung ở lại trong phòng thay đồ sửa sang lại những bộ đồ đã mua vào ngày hôm nay, Tiêu Khải đi ra cửa xách nguyên liệu nấu ăn vừa mua ở siêu thị đi vào phòng bếp. Chỉ chốc lát sau Doãn Dung đã thu dọn xong, định đi vào phòng bếp nấu cơm tối với Tiêu Khải, nhưng trên người cô còn mặc bộ đồ mấy ngàn tệ, sợ bị bẩn nên đi tìm một vòng trong phòng thay đồ, từ trong hơn mười chiếc áo sơ mi trắng nhìn qua giống nhau như đúc lấy một cái thay.

Tiêu Khải nghe thấy tiếng bước chân phía sau liền ngẩng đầu lên, thấy Doãn Dung mặc áo sơ mi của mình đi tới. Áo sơ mi chỉ che đến mông Doãn Dung, hai cái chân thẳng tắp mảnh khảnh phía dưới vừa khéo lộ ra làm cho ánh mắt của Tiêu Khải dao động.

"Lại đây." Tiêu Khải buông cái đĩa trong tay xuống, vẫy tay với Doãn Dung.

Doãn Dung ngoan ngoãn đi qua: "Anh định làm gì, em giúp anh, em biết nấu ăn.”

Tiêu Khải ôm lấy Doãn Dung, đặt cô lên bàn, nói với giọng điệu khàn đặc: "Em ăn mặc như vậy, sao anh còn tâm trạng ăn đồ ăn chứ, chỉ muốn ăn em.”

Anh nói xong liền cúi đầu hôn lên, bộ đồ bó sát vừa rồi không tiện, trái lại cái áo sơ mi này rất tiện lợi. Tiêu Khải vừa hôn Doãn Dung, vừa đưa tay từ vạt áo sơ mi đi vào, chậm rãi xoa ngực Doãn Dung.

"Ừm... Đứa lẳиɠ ɭơ, không mặc áσ ɭóŧ à?" Cảm giác trống rỗng làm cho giọng điệu của Tiêu Khải mang theo niềm vui khó nén.

"Ừm... vừa rồi cởi ra, cầm đi giặt..." Doãn Dung cắn môi, tùy ý để người đàn ông ra sức xoa bầu vυ" đầy đặn của mình, không ngừng rên lên.

Tiêu Khải nhìn dáng vẻ lẳиɠ ɭơ của Doãn Dung, cổ họng khàn đặc mắng hai tiếng. Anh thật hối hận vừa rồi nói không làm cô, bây giờ anh ước gì có thể lột sạch cô, đè cô ở trên bàn này làm đến cô cầu xin tha!

"Cởϊ áσ ra." Tiêu Khải nhìn Doãn Dung ngồi trên bàn với ánh mắt đỏ bừng.

"Không nấu ăn sao? Em đói rồi." Buổi trưa Doãn Dung ăn rất ít nên bây giờ hơi đói bụng, cô vốn là tới phụ nấu cơm, không biết thế nào lại chọc Tiêu Khải muốn làm cô.

Tiêu Khải bị lời nói của Doãn Dung làm cho dở khóc dở cười, cô ăn mặc như vậy để quyến rũ mình, khơi du͙© vọиɠ trong mình mà giờ còn muốn đòi ăn cơm, trên đời này làm sao có chuyện tốt như vậy. Anh lấy điện thoại di động ra khỏi quần, nhấn vài lần, sau đó ném điện thoại sang một bên.

"Không nấu nữa, đặt đồ ăn ngoài." Tiêu Khải nhìn Doãn Dung không biết làm sao, khàn giọng lặp lại lời vừa rồi: "Ngoan, cởϊ áσ ra.”

Doãn Dung nghe Tiêu Khải nói vậy thì hơi do dự, nhưng cũng cởi nút áo sơ mi.

Động tác của cô rất chậm, nhìn thấy ánh mắt Tiêu Khải thẳng tắp. Theo từng cái cúc áo được cởi, làn da trắng mịn như sữa bò ở trong áo thấp thoáng hiện ra, còn có hai bầu vυ" khá bự. Doãn Dung cởi bỏ toàn bộ nút áo, nhẹ nhàng kéo nửa bên vai mình xuống, lập tức để lộ một bầu ngực trắng như tuyết cùng hai đầṳ ѵú nhỏ mượt mà đáng yêu.

Tiêu Khải cởi thắt lưng của mình, từ trong qυầи ɭóŧ phóng thích ra côn ŧᏂịŧ đã cứng rắn, khẽ tựa vào tủ bát phía sau .

“Dung Dung ngoan, xoa vυ" của em cho anh xem có được không?" Tay phải của Tiêu Khải cầm chặt côn ŧᏂịŧ của mình, đồ ăn còn hai mươi phút nữa mới đến, anh định nhìn Doãn Dung tự an ủi để nhanh chóng giải quyết một lần.

Doãn Dung nghĩ rằng Tiêu Khải muốn chơi ngực mình, không nghĩ tới anh lại kêu cô tự sờ... thật xấu hổ.

Cô lắc đầu, khẽ cắn môi từ chối: "Em không..."

Tiêu Khải kiên nhẫn, đi đến bên cạnh Doãn Dung, dùng bàn tay to cầm bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên ngực cô chậm rãi vuốt ve.

"Dung Dung ngoan, chính là như vậy, sờ núʍ ѵú của em, rất thoải mái, đúng không?” Tiêu Khải nhẹ giọng dụ dỗ.

Doãn Dung tách chân ra, ngồi thành hình chữ M, áo sơ mi cởi một nửa, nửa che nửa chặn càng lộ ra vẻ gợi cảm quyến rũ. Hai tay cô lần lượt nắm hai vυ" của mình, được Tiêu Khải dẫn dắt thủ da^ʍ xoa ngực mình.

"Ưʍ..." Sắc mặt của Doãn Dung đỏ ửng hẳn lên, cô không biết mình tự sờ cũng có thể sướиɠ như vậy.

Một tay Tiêu Khải đùa bỡn vυ" của Doãn Dung, nhẹ nhàng nắm lấy đầṳ ѵú của cô, tay kia nhanh chóng tuốt dươиɠ ѵậŧ của mình, hô hấp cũng dần dần trở nên dồn dập.

"Ah ah... thật sướиɠ... Đừng..." Doãn Dung bị Tiêu Khải sờ đến nhũn ra, không nhịn được muốn dán lên người Tiêu Khải, Tiêu Khải nhìn Doãn Dung ôm mình, rất hưởng thụ, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, xoay người cô.

----------------