Mắt thường cũng có thể thấy Doãn Dung rất vui, khiến tâm tình Tiêu Khải cũng tốt lên rất nhiều.
Hai người ăn cơm xong, Tiêu Khải dọn dẹp hộp cơm, mang túi xuống bếp xử lý đồ ăn còn thừa, để Doãn Dung ngồi một mình trong phòng ngủ.
Sau khi bình tĩnh lại, Doãn Dung có chút hối hận vì cãi nhau với Doãn Giai, không phải vì điều gì khác, với tính tình của Doãn Giai không chừng sẽ cáo trạng với bố mẹ, Doãn Dung vừa nghĩ tới những thiệt thòi từ nhỏ mình đã chịu vì Doãn Giai, trong lòng hơi lo lắng.
Đang nghĩ vậy, mẹ liền gọi video call đến, Doãn Dung bất lực ấn nút nghe, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến âm thanh thiếu kiên nhẫn của Trương Hiểu.
“Dung Dung à, con lại làm gì chọc cho Tiểu Giai không vui vậy? Cái con bé này, lớn bằng này rồi, không biết nhường em trai một chút sao? Hai đứa con cách ly cùng một chỗ thì phải giúp đỡ lẫn nhau chứ, con là chị mà không biết quan tâm em trai, nó tức giận đến nỗi đau dạ dày rồi kia kìa con biết không!”
Trương Hiểu nói một tràng làm Doãn Dung hơi tức giận, nếu là lúc bình thường cô sẽ nhanh chóng nhận lỗi. Nhưng hôm nay không biết lấy dũng khí từ đâu, lần đầu tiên cô phản kháng lại, nói: “Em trai cái gì, chỉ sinh muộn hơn con có vài phút! Nó đau dạ dày là vì bố mẹ cho nó quá nhiều tiền, tự mình đặt đồ ăn linh tinh bên ngoài! Tại sao chuyện gì cũng đều là tại con!”
Ai ngờ bên kia Trương Hiểu ngây ra: “Doãn Dung! Mày xem mày học đại học làm gì, lại còn học được cách đấu khẩu với mẹ! Tao cho Tiểu Giai tiền thì đã làm sao, mày hơn thua với em trai mày làm gì! Một đứa con gái, cần nhiều tiền thế làm gì! Có tiền để mày hư hỏng à!”
Doãn Dung nghe thấy những lời này của Trương Hiểu, liền cắn chặt môi, mũi chua xót kinh khủng.
Đột nhiên vai bị người khác ôm lấy từ phía sau.
Doãn Dung ngây người, quay lại nhìn thấy Tiêu Khải không biết đã vào từ khi nào.
Tiêu Khải thấy mắt Doãn Dung ươn ướt mà cảm thấy vô cùng đau lòng.
Bên kia điện thoại Trương Hiểu thấy con gái mình đang ở cùng một người con trai lạ, lập tức nổi trận lôi đình: “Dung Dung, người đàn ông kia là ai? Không phải con đang ở cùng với Tiểu Giai sao?”
Tiêu Khải quay đầu lại, nhìn Trương Hiểu trong điện thoại: “Cháu chào cô, con là chủ nhà trọ của Tiểu Giai, bởi vì dịch bệnh nên phải cách ly ở đây.”
Tiêu Khải dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Bây giờ con đang theo đuổi Doãn Dung.”
Trương Hiểu cau mày, cảnh giác nói: “Cậu làm công việc gì? Bố mẹ làm nghề gì?”
Tiêu Khải không thể nói mình là giáo viên của Doãn Dung, chỉ có thể cười trừ, nói ra một thân phận khác: “Cháu hiện tại đang tự mở công ty, bố mẹ cháu là…giáo viên.”
Trương Hiểu nghe xong gật gật đầu, ánh mắt hòa hoãn hơn một chút, điều kiện cũng được.
Có một căn nhà, bố mẹ còn là giáo viên, đây đều là điểm cộng.
Trương Hiểu vốn dĩ không mong đợi con gái có thể tìm được một người bạn trai ưu tú, bà không có yêu cầu gì khác, chỉ cần có sính lễ là được. Trương Hiểu thấy có người ngoài, cũng không thể tiếp tục trách mắng Doãn Dung, đành dặn dò vài câu, bảo cô đừng chọc vào Doãn Giai, sau đó cúp máy.
“Bố mẹ anh là giáo viên? Bố anh không phải là bí thư Tiêu sao?”
Doãn Dung làm việc ở hội sinh viên, nghe người hướng dẫn nói con trai bí thư Tiêu của Học viện tài chính đi du học Mỹ về, hiện tại đang làm giảng viên tại đại học A, lý lịch và tuổi tác đều trùng khớp, đây cũng là lý do Doãn Dung ngay từ đầu đã có hảo cảm với Tiêu Khải.
Cô đúng thật là muốn tìm một bàn đạp, muốn thoát khỏi gia đình.
Tiêu Khải cũng không phủ nhận, cười cười ôm khuôn mặt đầy nước mắt của Doãn Dung vào lòng: “Hóa ra em nghe ngóng chi tiết như vậy. Em nói thật đi, có phải em đã yêu thầm anh từ sớm không?”
Doãn Dung chăm chú nhìn bộ dạng không đàng hoàng của Tiêu Khải, thẳng thừng nói: “Kì trước học lớp của anh, đúng là có nghe ngóng, còn bây giờ…”
Tiêu Khải nghe vế trước còn đang vui thầm trong lòng, nghe vế sau lại ngập ngừng mới biết cô gái này không có ý tốt, đã khóc như vậy rồi còn muốn trêu đùa anh.
Anh nào dám để cô tiếp tục nói, cúi người định hôn vào môi cô, lại bị Doãn Dung trốn tránh.