Chương 12: Cởi Sạch Ôm Em, Dươиɠ ѵậŧ Cứng Lên.

Nói xong Tiêu Khải bò dậy khỏi người Doãn Dung, quay người lại nằm sau lưng Doãn Dung, từ phía sau ôm lấy Doãn Dung, thân thể cách một lớp áo hoodie dán sát vào lưng, cánh tay ôm chặt eo cô.

Yên tĩnh hai phút.

Ngay tại lúc Doãn Dung tưởng rằng Tiêu Khải thực sự muốn đi ngủ, giọng kì quái lại từ đằng sau truyền đến.

“Em không đổi áo ngủ sao?”

Chất liệu của áo hoodie vừa dày vừa cứng, cấn vào người khiến anh cảm thấy khó chịu.

Đồ ngủ! Cô ngủ cùng một giường với anh đã bị dọa cho gần chết, đổi sang mấy bộ đồ ngủ của Trần Đình Đình còn không phải là bị Tiêu Khải ăn đến sạch sẽ cái xương cũng không còn!

Cô không đáp lời, giả vờ ngủ, trong lòng thấp thỏm không yên, bị một tên đàn ông mới quen biết một ngày ôm như vậy, ngủ được mới là không bình thường.

“Dung Dung...”

Tiêu Khải thổi một ngụm khí bên tai cô, khiến cô run rẩy cả người.

“Được lắm, em giả vờ ngủ!”Tiêu Khải chống tay ngồi dậy, nhìn dáng vẻ giả vờ ngủ của Doãn Dung, đưa tay nhéo thịt mềm bên eo cô.

“Ahahaha..... đừng nghịch... đừng…”Doãn Dung cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, không thể giả vờ được nữa, chỉ có thể mở mắt. Nhìn thấy Tiêu Khải đang nhìn mình cười, thì có chút thẹn quá hóa giận.

Doãn Dung đưa tay đánh lên ngực Tiêu Khải.

“Dung Dung, cởϊ áσ hoodie ra, dù sao cũng có chăn, tôi sẽ không nhìn đâu.” Đôi mắt Tiêu Khải dán chặt vào mặt cô, cổ họng khô khốc.

"Anh cũng đang mặc quần áo, tại sao tôi lại không được mặc! Tôi không cởi!"

Phía sau là một mảnh im lặng, Tiêu Khải không nói chuyện, một lúc sau Doãn Dung lại cảm thấy đằng sau có người dính chặt lấy mình, nhưng ... lần này, cảm giác hơi kỳ lạ, như thể .. . Không mặc quần áo!!!!

“Tôi cởi rồi, đến lượt em.” Giọng nói kìm nén của Tiêu Khải cố tình áp sát vào đôi tai nhạy cảm của cô, chỉ với mấy từ đã khiến Doãn Dung sợ đến mức gần như nhảy lên.

“Anh có vấn đề à, tôi có bảo anh cởϊ qυầи áo sao!?"

Trước khi Doãn Dung kịp nói hết, tay Tiêu Khải đã vươn đến, kéo áo hoodie của cô lên, định cởi ra. Cô giống như một con búp bê bị Tiêu Khải điều khiển, muốn vùng vẫy giãy dụa, nhưng nghĩ đến mấy lần phản kháng vô hiệu trước đây của mình, liền trở nên chán nản, chỉ có thể dứt khoát nhắm mắt để Tiêu Khải cởϊ áσ hoodie xuống.

“Ngoan.”

Dưới lớp chăn, Doãn Dung đã bị Tiêu Khải cởi sạch, chỉ còn lại một chiếc qυầи ɭóŧ.

Cơ thể nóng bỏng của Tiêu Khải dán đến, làn da trần trụi chạm vào nhau, cảm giác hoàn toàn khác biệt, cơ thể nhỏ nhắn của cô được người đàn ông cao lớn phía sau ôm lấy. Hai cơ thể kề sát vào nhau, chặt chẽ không khe hở, trong bóng tối, hai người đều có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương một cách rõ ràng.

Mũi của Tiêu Khải áp vào cổ cô, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể của cô truyền đến, lòng bàn tay bất giác cọ xát tấm lưng mịn màng của cô, cảm nhận vòng eo mềm mại và mảnh mai.

Cảm giác này khiến người ta say đắm.

Hơi thở của Tiêu Khải trở nên hơi nặng nề, cảm nhận được sự căng thẳng của người trong vòng tay mình, nét cười trên khóe miệng anh càng sâu hơn. Môi anh từ từ di chuyển về phía thùy tai của cô, đầu lưỡi liếʍ nhẹ lên vành tai mẫn cảm.

Cơ thể của Doãn Dung run lên dữ dội, toàn thân tê dại như thể bị điện giật.

"Đừng ... đừng làm rộn ..." Trong giọng cô xen lẫn sự run rẩy, tay nắm chặt chăn bông, không muốn để anh thành công đạt được mục đích xấu.

"Côn ŧᏂịŧ cứng quá, không ngủ được, phải làm sao? Dung Dung giúp tôi sờ một chút được không?" Giọng nói của Tiêu Khải rất vô lại, nói xong, Doãn Dung liền cảm thấy một vật nóng bỏng dán vào sau lưng mình.

“Anh… không biết xấu hổ!” Doãn Dung vừa xấu hổ vừa tức giận, nhỏ giọng mắng một câu: “Tôi muốn ngủ, đừng làm phiền tôi!”

“Ôi, Dung Dung thật nhẫn tâm.” Tiêu Khải thấp giọng thì thầm một tiếng, cầm côn ŧᏂịŧ nóng hổi của mình nhét vào khe đùi của Doãn Dung.

Hai đùi đang dán chặt vào nhau đột nhiên bị tách ra, thứ nóng rực kia ngay lập tức đâm vào da thịt mềm mại trong đùi cô mà không hề báo trước, khiến Doãn Dung sợ đến mức kêu lên thành tiếng. Tiêu Khải dường như đã dự đoán được, trước khi cô phát ra âm thanh, đã đưa bàn tay đã che kín miệng cô.

Tiếng nghẹn ngào của thiếu nữ giống như một chiếc lông vũ lướt qua lòng bàn tay của Tiêu Khải, gợi cảm đến mức tim anh ngứa không chịu nổi, anh cảm thấy mình sắp mất khống chế rồi.

Côn ŧᏂịŧ cũng sắp nổ tung.