Chương 3: Cứng Rắn

Gậy thịt đột nhiên bị cầm lấy, Mạnh Lễ cau mày, cặp mắt thanh lãnh hiện ra một tia chán ghét. Mạnh Lễ có bệnh sạch sẽ, không thích phụ nữ tùy tiện chạm vào cơ thể mình.

Đặc biệt là những nữ nhân thô tục càn rỡ, không biết chừng mực.

Ở trong mắt anh, Liễu Nhứ lúc này chính là loại phụ nữ như vậy.

Vừa vào cửa đã vươn tay nắm lấy cự vật dưới háng anh, không biết liêm sỉ như thế, người phụ nữ này tám phần chuyên làm loại chuyện này…

Hai tay cô ta sợ là đã sờ qua không ít dươиɠ ѵậŧ của đàn ông đi.

Nghĩ đến đây, trong cổ họng Mạnh Lễ nổi lên một trận buồn nôn.

Anh cau chặt mày, chán ghét nhìn khuôn mặt say xỉn của Liễu Nhứ, lạnh giọng mắng: "Người phụ nữ điên này, buông tay."

Liễu Nhứ mắt điếc tai ngơ, hôm nay cô uống rượu, lá gan cũng rất lớn, chỉ cho rằng đây là một giấc mơ, không cần sợ hãi "người không có thật" trước mắt này.

Người đàn ông vừa dứt lời, cô liền cúi đầu, mở ra miệng thơm đỏ bừng, đem côn ŧᏂịŧ to lớn ngậm vào trong miệng.

Khoang miệng ấm áp ướŧ áŧ đem vật thô to của người đàn ông bao bọc gắt gao. Cả người Mạnh Lễ cứng đờ, bụng dưới căng chặt, nhất thời ngây ngẩn.

Liễu Nhứ ngậm lấy đầu nấm to tròn, nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ, chiếc lưỡi thơm tho mềm mại liếʍ lên gân xanh nổi đầy trên thân gậy, mang đến một luồng kɧoáı ©ảʍ tê dại giống như điện giật.



"Hừ..." Mạnh Lễ mím chặt môi mỏng tràn ra một tiếng than nhẹ mà nặng nề, cơ thể bỗng nhiên trở nên có chút khô nóng, hơi thở trong xoang mũi cũng trở nên hỗn loạn.

Thịt trụ đang mềm mại từ từ bành trướng lên, chậm rãi lấp đầy khoang miệng của người phụ nữ.

Cứng, anh lại có thể cứng rồi!

Mạnh Lễ khϊếp sợ nhìn Liễu Nhứ đang ngậm lấy mệnh căn của anh, có chút khó có thể tin.

Ba tháng trước khi đυ.ng vào góc bàn, làm “túi trứng” của anh bị dập, anh không còn chút hứng thú gì với tìиɧ ɖu͙©, đây là lần đầu tiên, cơ thể nổi lên phản ứng sinh lý.

Mấy hôm trước, anh đến bệnh viện tái khám, bác sĩ nói với anh vẫn cần điều trị thêm một khoảng thời gian nữa, mới có thể khôi phục bình thường.

Sau khi từ bệnh viện trở về, đã uống thuốc bác sĩ kê đơn, nhưng đồ vật dưới thân anh vẫn mềm oặt như cũ, không nổi lên một điểm hứng thú.

Buổi sáng thức dậy, đồ vật này vẫn nằm im, không xảy ra phản ứng sinh lý bình thường giống như trước đây.

Mạnh Lễ thậm chí còn cho rằng đồ vật này của anh đã phế rồi

Nhưng mà, hiện tại…