Chương 2: Lớn Như Trong Tưởng Tượng

Phía trước chính là tòa nhà số mười, Liễu Nhứ vỗ vỗ đầu, tiếp tục đi về phía trước, bước vào trong tòa nhà.

Cô đi vào thang máy, giơ tay lên muốn ấn số tầng.

Trong đầu muốn ấn là tầng tám, nhưng mà đầu óc choáng váng, tầm mắt mơ hồ, nhìn không rõ, ngón tay bấm vào số "chín" bên cạnh.

Thang máy chậm rãi đi lên, Liễu Nhứ dựa vào thang máy, đợi một lúc.

"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Cô bước ra khỏi thang máy, đi về phía bên trái, đến trước cửa căn phòng đầu tiên, lấy chìa khóa ra từ túi xách, cắm vào ổ khóa, xoay một vòng.

"Răng rắc" một tiếng, cửa mở ra.

Liễu Nhứ vào phòng, ném túi xách lên sô pha, đôi mắt cô khép hờ mông lung mờ mịt, bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Cả người toàn mùi rượu khiến Liễu Nhứ có chút không thoải mái. Cô muốn đi tắm nước ấm để làm cho mình thoải mái một chút.

Liễu Nhứ tiện tay ném áo sơ mi và váy xuống dưới đất. Cô đá phăng chiếc giày ra, đi chân trần vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy



Lọt vào tai đó là tiếng nước xôn xao...

Liễu Nhứ mở cửa phòng tắm, kinh ngạc nhìn người đàn ông toàn thân trần trụi trước mắt.

Người đàn ông đang đứng dưới vòi hoa sen, nước dội thẳng lên đầu tóc đen như mực.

Thân hình người trước mắt cường tráng, tay chân thon dài. Cơ bắp trên người săn chắc, đường cong rõ ràng, thật sự đẹp mắt.

Bọt nước trong suốt theo l*иg ngực phập phồng của anh lăn xuống, lướt qua đường vân cơ bụng rõ ràng kia, cuối cùng rơi vào khu rừng rậm đen tươi tốt giữa hai chân anh.

Nơi đó có một cây côn ŧᏂịŧ đang ngủ đông, tuy hiện tại nó chưa cứng lên nhưng kích thước đã vô cùng khả quan

Mạnh Lễ vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy trước cửa phòng tắm có một người phụ nữ xa lạ, trên người cô ta chỉ mặc mỗi đồ lót.

Khăn tắm khô ráo đặt trên kệ bồn rửa tay bên ngoài, cửa lại bị Liễu Nhứ chặn lại, Mạnh Lễ muốn lấy cũng với không tới.

Anh cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cơ thể như vậy, mắt lạnh nhìn người phụ nữ trước mặt, trầm giọng chất vấn: "Cô là ai? Làm sao vào được đây?"

Liễu Nhứ ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh, trong đầu bỗng hiện lên một chút hình ảnh mơ hồ, hợp nhất với một gương mặt tuấn tú trong trí nhớ.

Sau khi ngơ ngẩn một lúc, cô đột nhiên nhào về phía trước. Một tay bắt lấy gậy thịt to lớn giữa hai chân người đàn ông, há miệng ngậm lấy, lẩm bẩm nói: "Tiếu Bạch, đồ vật này của anh thật thô, lớn y như trong tưởng tượng của em."