Chương 13: Cầu Xin

Mạnh Lễ đè nén sự khó chịu trong người, nhìn đỉnh đầu đen nhánh của Liễu Nhứ, trầm giọng quát: "Buông ra!"

"Hức... Mạnh tiên sinh..." Liễu Nhứ nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, âm thầm dùng sức véo đùi mình, mới từ hốc mắt nặn ra một chút nước mắt.

Cô ngẩng đầu lên, chớp chớp con ngươi ướt sũng, đáng thương nhìn Mạnh Lễ: "Mạnh tiên sinh, nhà tôi có trên có mẹ già dưới có trẻ con, toàn bộ đều dựa vào một mình tôi nuôi sống. Nếu tôi vào tù, mất việc, già trẻ trong nhà đều phải chết đói. Xin anh xem tôi phạm tội lần đầu, cho tôi một cơ hội để sửa chữa lại lỗi lầm của bản thân. Sau này tôi nhất định sẽ làm người tốt, tuyệt đối không làm chuyện phạm pháp.”

Lông mày Mạnh Lễ nhíu càng sâu, gân xanh trên huyệt thái dương mơ hồ nhảy dựng lên, hiển nhiên là đã nhẫn nại đến cực điểm.

Anh lắc lắc bắp chân, khẽ quát: "Người phụ nữ điên này, tôi bảo cô buông ra, không nghe thấy sao?"

"Không buông, trừ phi anh đáp ứng tôi không lập án."

Liễu Nhứ ôm chặt đùi Mạnh Lễ, sống chết không chịu buông ra.

Hai tay để hai bên của Mạnh Lễ nắm chặt thành quyền, khớp xương nắn đến kêu răng rắc. Anh hít một hơi thật sâu, đè xuống xúc động muốn hất Liễu Nhứ ra, kéo người phụ nữ treo trên đùi anh chậm rãi di chuyển ra cửa.

Liễu Nhứ ý thức được Mạnh Lễ lại muốn ném cô ra ngoài, vội vàng vươn một tay nắm lấy chân bàn, một tay ôm chặt đùi Mạnh Lễ, kéo về hướng ngược lại.



Vì thế, hai người giống như đang kéo co, một phen giằng co qua lại.

Trong quá trình giằng co, Liễu Nhứ ôm đùi Mạnh Lễ đẩy tới đẩy lui, cái đầu nhỏ bé dán vào chân người đàn ông, theo động tác đẩy kéo cọ lên cọ xuống.

Có nhiều lần, sườn mặt cô vô tình cọ đến cái đồ đang ngủ say dưới thân Mạnh Lễ.

Nhưng cô tựa hồ không có phát hiện, vẫn ôm chặt đùi Mạnh Lễ không chịu buông tay, trong miệng đau khổ cầu khẩn nói: "Hức... Mạnh tiên sinh, làm ơn cho tôi một cơ hội.”

Mạnh Lễ tức giận đến tái mét mặt, gân xanh trên huyệt thái dương muốn nổ tung, nhảy dựng lên, nữ nhân điên không biết liêm sỉ này, sao lại mặt dày như vậy, một chút rụt rè của phụ nữ cũng không có.

"Cô là người phụ nữ điên, thật không..." Đang định lên tiếng mắng chửi, Mạnh Lễ thân thể cứng đờ, đột nhiên giật mình.

Hắn cảm giác dươиɠ ѵậŧ mềm mại của chính mình dưới sự cọ xát của nữ nhân, tựa hồ run rẩy hai cái, nổi lên phản ứng.

Anh cứng đờ bất động, muốn cẩn thận cảm thụ dươиɠ ѵậŧ dưới háng có thật sự phản ứng hay không.