Chương 12: Chờ Đợi

Thời điểm này, Mạnh tiên sinh có thể sẽ đi về nghỉ ngơi một lát.

Liễu Nhứ nghĩ, tự mình nâng cao tinh thần, có lẽ một giây sau Mạnh tiên sinh sẽ xuất hiện.

Cho dù đói bụng, cũng phải chịu đựng.

Nếu là chạy đi ăn cơm đúng lúc Mạnh tiên sinh trở lại, vậy cô liền bỏ lỡ cơ hội mất rồi.

Mạnh tiên sinh hình như rất chán ghét cô, vừa vào phòng liền không chịu mở cửa, hoặc là làm bộ như không ở nhà, mặc cho cô hô khản cổ, gõ đến mềm tay cũng không chịu mở cửa.

Cô chỉ có thể trực tiếp đối diện anh, quấn lấy anh, mới có cơ hội nói chuyện.

Hôm nay đã là ngày cuối cùng, ngày mai báo cáo canh thương sẽ có, cô không thể bỏ lỡ cơ hội cuối cùng này.

Liễu Nhứ xoa xoa cái bụng đang kêu, dựa bên vách tường, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Liễu Nhứ đợi hồi lâu cũng không thấy Mạnh Lễ xuất hiện.

Cô lấy điện thoại ra và nhìn thời gian, đã 14:35.

Đến giờ này, xem ra Mạnh tiên sinh không phải loại người buổi trưa sẽ về nhà nghỉ ngơi.

Liễu Nhứ thở dài, tiếp tục chờ.

Cô chờ đến mức vừa đói vừa buồn ngủ, thật sự nhịn không được, lại ôm đầu gối ngủ thϊếp đi.



Cũng không biết đợi bao lâu, Liễu Nhứ mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng bước chân từ xa đang lại gần truyền đến.

Đôi giày da sáng bóng giẫm lên sàn nhà, phát ra tiếng cộc cộc thanh thúy.

Một người đàn ông thân hình cao ngất, mặc âu phục giày da xuất hiện.

Liễu Nhứ mở đôi mắt buồn ngủ nhìn về phía trước. Khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, cơn buồn ngủ lập tức biến mất

Cô hưng phấn bật người đứng lên, ngẩng mặt cười gọi: "Mạnh tiên sinh anh đã về."

Mạnh Lễ nhướng mày nhìn Liễu Nhứ, giọng nói lạnh nhạt: "Cô tới đây làm gì?"

"Mạnh tiên sinh, chúng ta nói chuyện đi."

Mạnh Lễ đi lên trước, lấy chìa khóa ra mở cửa, cũng không nhìn Liễu Nhứ, "Không có gì để nói, dựa theo thủ tục pháp lý đi.”

Anh mở cửa lập tức đi thẳng vào nhà. Sau đó lại quay người, chuẩn bị đóng cửa.

Mắt thấy cửa sắp bị đóng lại, Liễu Nhứ quýnh lên, lắc mình một cái xông vào.

Khi Mạnh Lễ còn chưa kịp phản ứng, Liễu Nhứ đột nhiên quỳ xuống, ôm lấy đùi anh, đau khổ cầu xin: "Mạnh tiên sinh, cầu xin anh cho tôi một cơ hội sửa chữa, tôi nguyện ý bồi thường tất cả chi phí điều trị, chỉ cần anh không khởi tố, không lập án, để tôi làm trâu làm ngựa cho anh cũng được."

Bỗng nhiên bị nữ nhân xa lạ ôm lấy, cơ thể Mạnh Lễ cứng đờ, hai hàng lông mày sắc bén khẽ nhíu lại, làn da giấu dưới quần áo nổi lên một tầng nổi da gà.

Căn bệnh sạch sẽ của anh lại phát tác.