Chương 6

Nguyễn Nguyệt trong lòng cực kỳ bực bội ngồi trên ghế dài dưới con đường rợp bóng cây trong trường.

Sáng sớm hôm qua khi thức dậy với Dương Tấn Vũ trên giường, Dương Tấn Vũ thấy được mấy vết máu đen kịt trên ga giường, cô há miệng lập tức nói dối: "Đó không phải máu của lần đầu tiên đâu, tối hôm qua anh say nên làm em quá thô bạo, làm em bị thương.”

Trên cổ tay trắng nõn tinh tế của cô còn lưu lại vết đỏ của thắt lưng, trông đau đến mức làm người ta giật mình.

Ngoài việc luôn lắp bắp "Tôi xin lỗi", Dương Tấn Vũ cũng không thể nói gì khác.

“Quên đi, anh cũng không phải cố ý, em đi tắm đây." Cô vươn tay ôm quần áo đi vào phòng tắm, lúc đi ra thì Dương Tấn Vũ đã đi rồi.

Mãi cho đến sáng nay trở về trường học, cô mới gặp lại Dương Tấn Vũ và Vu Phỉ Phỉ. Hai người ân ái ngọt ngào, dính nhau như keo như sơn, đâm vào mắt cô cay cay, trong lòng phát đau.

Ngày xưa lúc nào cũng là ba người bọn họ ngồi cùng nhau, Vu Phỉ Phỉ ngồi ở giữa, cô và Dương Tấn Vũ tách ra ngồi hai bên.

Nhưng hôm nay cô cảm thấy rất khó chịu nên kiếm cớ một mình ngồi ở phía sau hai người bọn họ, trơ mắt nhìn hai người bọn họ liếc mắt đưa tình cả tiết học, lúc nghỉ giữa giờ, cô thật sự chịu không nổi nữa đành trốn vào trong WC.

Ngồi trong phòng vệ sinh, Nguyễn Nguyệt cầm điện thoại nhìn chằm chằm ảnh chụp chung ngọt ngào của hai người kia trên wechat của Dương Tấn Vũ, trong lòng ghen tị muốn phát điên.

“Nhẫn nhịn làm đĩ điếm thôi, thầm mến anh ấy mười năm, không có được anh ấy thì ngủ với anh ấy cũng được." Nguyễn Nguyệt đỏ bừng mắt tự nhủ.

Cô hít sâu một hơi, để điện thoại dựng thẳng đặt ở phía dưới cánh cửa ngăn cách, vén váy của mình lên, kéo qυầи ɭóŧ ren màu trắng xuống từng chút một, lộ ra bộ phận riêng tư ở dưới.

Mở máy ảnh điện thoại ra, cô nghiêng hoa huyệt về phía camera, dùng ngón tay đẩy lôиɠ ʍυ và thịt môi hoa huyệt ra, lộ ra lỗ hoa huyệt nhỏ nhắn ướŧ áŧ rồi chụp một tấm ảnh.

Làm xong tất cả cô lại mặc qυầи ɭóŧ vào, đứng ở phòng vệ sinh thật lâu cũng không dám gửi ảnh vừa chụp cho Dương Tấn Vũ. Chuông vào học vang lên, cô chỉ có thể cầm điện thoại trở về chỗ ngồi.

Vu Phỉ Phỉ không đùa giỡn với Dương Tấn Vũ nữa, quay xuống nói với Nguyễn Nguyệt: "Nguyễn Nguyệt, hôm qua cậu không ở trong căn phòng thuê ngoài trường của chúng ta sao? Tớ gọi rất lâu cũng không thấy cậu ra mở cửa, tớ có nghe thấy chuông điện thoại vang lên trong phòng.”

“À, tớ... sáng hôm qua tớ đi mua bữa sáng, quên mang điện thoại theo." Nguyễn Nguyệt mặt không đổi sắc nói.

Vu Phỉ Phỉ cười nói: "Vậy tớ đoán đúng rồi, sáng sớm hôm qua tớ có mang cho cậu đồ ăn ngon đó, là bánh bích quy sữa do mẹ tớ tự tay nướng. Cả ngày cậu không về trường nên bánh sắp bị bạn cùng phòng chia nhau ăn hết rồi, may mà mẹ tớ có để phần cho cậu phần bánh thơm ngon nhất. Mẹ tớ rất nhớ cậu, còn hỏi khi nào cậu có thể đến nhà tớ chơi đó.’“Khi nào tớ rảnh thì sẽ tới, mau ngồi xuống, thầy vào rồi." Nguyễn Nguyệt bối rối khó chịu không muốn nói chuyện tiếp với Vu Phỉ Phỉ.

Vu Phỉ Phỉ vội vàng quay lên ngồi xuống, nhìn thấy Dương Tấn Vũ ngồi ngay ngắn không lên tiếng bên cạnh, cô ta cười híp mắt nhanh chóng hôn bẹp một cái lên mặt Dương Tấn Vũ.

Dương Tấn Vũ bất lực liếc cô ta một cái, thừa dịp giáo viên không chú ý, cũng hôn trộm cô ta một cái. Hai người nghiêm trang ngồi xuống, khóe miệng đều là ý cười không dứt.

Đôi mắt trong trẻo của Nguyễn Nguyệt dần dần trở nên ác ý. Cô lấy điện thoại ra, ngón tay run rẩy gửi tấm ảnh vừa chụp cho Dương Tấn Vũ.

Dương Tấn Vũ liếc mắt nhìn điện thoại, hoàn toàn đứng hình trong hai giây, nhưng hắn rất nhanh lập tức lấy lại tinh thần, thu hồi điện thoại như thể cái gì cũng chưa từng nhìn thấy.

Nếu không phải lỗ tai dần dần phiếm hồng đang bán đứng ý nghĩ của hắn, Nguyễn Nguyệt thật sự cho rằng hắn không nhìn thấy gì cả.