Chương 20: Sân trường không người sống sót 6

Chương 20: Sân trường không người sống sót 6

Thẻ đạo cụ gia tốc vừa tới tay không bao lâu còn chưa che nóng, Nghiêm Nhạc vừa đau lòng vừa không bỏ dùng. Tấm thẻ đạo cụ này là tấm thẻ bài tốt nhất trong tay anh ta! Cũng may hiệu quả không tệ lắm, không một lát liền đem mèo yêu bỏ lại phía sau.

Khi Lâm Vi Cửu xuất hiện trước mắt anh ta, đội ngũ của anh ta chỉ còn lại một mình anh ta.

Đồng đội phía sau theo không kịp tốc độ của anh ta, bị mèo yêu trực tiếp giẫm chết, liền tiếng kêu cứu mạng cũng không kịp nói ra.

Nghiêm Nhạc nhìn thấy mấy người Lâm Vi Cửu, cũng mặc kệ bọn họ có đánh qua quái vật hay không liền giống như là thấy được cứu tinh vậy, điên cuồng cầu cứu, "Cứu mạng a, mau giúp ta với."

Lâm Phi si ngốc mà nhìn mèo yêu phía sau Nghiêm Nhạc, lẩm bẩm nói: "Thật là boss mèo yêu, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Trước quan sát một chút, những người khác hẳn là cũng nghe được động tĩnh đang trên đường tới." Lâm Vi Cửu vẻ mặt bình tĩnh.

"Mặc kệ người kia sao?"

"Trước mắt không cần, anh ta có đạo cụ gia tốc, còn có thể kiên trì một lúc nữa. Chúng ta quan sát một chút boss cùng mèo yêu bình thường khác nhau thế nào."

Nghiêm Nhạc nhìn thấy bọn họ không hỗ trợ, quang mang trong mắt lập tức biến mất, chỉ có thể lại gia tốc chạy nhanh về phía trước.

Khi đang chạy, trong sân thể dục nhiều mấy con mèo yêu cấp C đang chạy về phía bên này.

Ánh mắt Nghiêm Nhạc vô ý nhìn về phía bọn chúng, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, tốc độ chạy trốn chậm rãi giảm xuống.

Cố Trạch Minh ở phía xa thấy cảnh này, hô to vì anh ta cố lên: "Chạy mau a, boss muốn đuổi kịp anh rồi, đừng lo mèo yêu cấp C."

Nghiêm Nhạc thân thể run lên một cái, nhìn lại, chân mèo yêu boss sắp gần sát hắn. Nơi xa một đám mèo yêu chạy về phía anh ta bị đám người mà vừa rồi anh ta kêu cứu quấn lấy.

Anh ta thở phào nhẹ nhõm, tập trung cao độ, chạy nhanh về phía trước, đem hiệu quả của đạo cụ phát huy tối đại.

Thấy khoảnh cách của Nghiêm Nhạc cùng boss mèo yêu dài ra, Cố Trạch Minh cũng nhẹ nhàng thở ra.

Trong trận truy đuổi này, những người chơi còn sống khác cũng nghe đến động tĩnh bên này, chạy về phía sân thể dục.

Nghiêm Nhạc dưới sự chỉ dẫn của Lâm Vi Cửu, quấn lấy boss mèo yêu, chờ đợi khoảng chừng năm phút, trong sân thể dục có tất cả 7 người chơi. Còn lại toàn bộ đều chết hết.

Lâm Vi Cửu thấy người tới đông đủ, hô to: “Mấy người còn đứng thất thần làm gì? Nhanh lên a."

Ai ngờ, tất cả mọi người đều lao tới đánh mèo yêu cấp D cùng cấp C.

Những con mèo yêu này tựa hồ cũng là boss mèo yêu triệu hoán đến, nhìn nhiều vô số kể.

Nhưng Lâm Vi Cửu biết, những con mèo yêu này đều là giả, gϊếŧ bọn chúng, số lượng mèo yêu biểu hiện trên danh sách nhiệm vụ căn bản không có thay đổi.

Xem dáng vẻ lo lắng hãi hùng của bọn họ, Lâm Vi Cửu nhíu mày.

Thể lực của Nghiêm Nhạc chống đỡ hết nổi, tốc độ bắt đầu giảm xuống, thực rõ ràng là tác dụng của đạo cụ gần sắp hết.

"Lâm Phi, mấy người đi đánh boss." Lâm Vi Cửu hô to.

Sau khi cô hô lên, những người chơi khác đang mèo yêu giả lập tức bắt đầu chú ý, lẫn nhau nháy mắt ra hiệu.

Lâm Vi Cửu đem hết thảy nhìn ở trong mắt, lộ ra nụ cười mỉa mai.

Bọn họ muốn làm cái gì, cô sao có thể không biết?

"Mấy người tốt nhất nên bảo trì thái độ hiện tại, một lần đều không ra tay, nếu không đừng trách ta không khách khí." Lâm Vi Cửu nhàn nhạt bỏ xuống câu này. Nói xong liền công kích boss mèo yêu.

Đi tới bên người Lâm Phi, vươn tay bắn ra hai tổ ngàn sợi tơ vào mấy cái huyệt vị của mèo yêu.

"Anh Cửu, cứ mặc kệ bọn họ như vậy sao?"

"Bọn họ không động thủ cũng phải động, trừ phi lúc này rời đi, bất quá chỉ sợ đã không có cơ hội này." Lâm Vi Cửu nhàn nhạt cười một tiếng.

Nụ cười này ở trong mắt Lâm Phi giống như là ác ma vậy, trong lòng thế người chơi khác mặc niệm.

Một câu nhàn nhạt của Lâm Vi Cửu truyền vào trong tai của bọn họ, bọn họ cười to lên, phảng phất giống như nghe được một câu chuyện cười.

Mèo yêu không cho bọn họ cơ hội tiếp tục cười to.

Cho dù có gϊếŧ chết những con mèo yêu kia cũng sẽ không được thống kê, nhưng chúng nó dù sao cũng là boss mèo yêu triệu hoán tới trợ giúp mình, tổn thương vẫn là có.

Tiếng cười to bị thay thế bởi tiếng thét lên.

Lâm Vi Cửu tìm khe hở nhìn thoáng qua bên kia.

Từ góc độ hiện tại của cô, vừa vặn có thể nhìn thấy khuôn mặt của một người nam nhân lớn lên cao lớn mạnh mẽ, trên mặt có dấu móng vuốt sâu tận xương, trên người của những người khác cũng đều có vết thương nặng nhẹ khác nhau.

Lâm Phi đi theo nhìn qua, "Tê, cái này có bao nhiêu đau a!"

Lâm Vi Cửu: "Đừng nhìn, boss đang công kích anh kìa."

Lời còn chưa nói xong, thân thể phản xạ có điều kiện lăn một vòng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn một cái, liền thấy một dấu móng vuốt ở chỗ mình vừa đứng.

Dấu móng vuốt kia sâu ít nhất phải 20 cm.

Tốc độ phản ứng của Lâm Phi không nhanh như Lâm Vi Cửu, trên vai có một dấu móng vuốt rất sâu, thanh máu trên đầu thiếu một nửa.

Lâm Vi Cửu khinh ngạc trước lực sát thương của boss mèo yêu.

Trận chiến này không hề dễ dàng.

Bất tri bất giác Lâm Vi Cửu đem ánh mắt đặt ở đám người phía sau, trong lòng lên kế hoạch.

Vị trí của Cố Trạch Minh cùng Đỗ Lập Án cách bọn họ khá xa, công kích vừa rồi của mèo yêu không mang đến cho bọn họ bao nhiêu tổn thương.

Thông qua việc né tránh vừa rồi Lâm Vi Cửu nhạy bén phát hiện, boss mèo yêu đơn giản là chạy hoặc tránh né, tốc độ của nó sẽ phi thường nhanh, nhưng khi nó công kích tốc độ không sai biệt lắm giống như mèo yêu cấp C. Cũng chính là nguyên nhân này, mới khiến cho Lâm Vi Cửu tránh thoát được công kích vừa rồi của nó.

Tiếp theo, Lâm Vi Cửu ra hiệu cho ba người bọn họ tiếp tục quấy nhiễu boss mèo yêu.

Động tác quấy nhiễu mèo yêu của ba người rất kịch liệt, nghiêm trọng hấp dẫn đến người chơi khác đang đánh nhau cùng mèo yêu giả.

Nhìn động tác của bọn họ, luôn có một loại cảm giác, nếu bọn họ lại không tham gia vào, boss mèo yêu liền bị ba người kia gϊếŧ chết.

Chơi này có một đặc điểm chính là, người chơi không tham gia đánh quái sẽ không nhìn thấy thanh máu trên đầu đánh quái bị đánh, nếu như muốn cướp đoạt một kích cuối cùng, chỉ có thể quan sát từ trên người quái vật cùng khí thế, nét mặt của người chơi khác đang đánh quái.

Về điểm này, người đàn ông trung niên kia nhìn rất chuẩn.

Nghiêm Nhạc ở một bên nghỉ ngơi thấy cảnh này, cũng bắt đầu do dự giãy giụa.

Cuối cùng, anh ta vẫn là tham gia chiến đấu.

Sau khi tham gia vào, thanh máu của boss mèo yêu xuất hiện trước mắt anh ta.

Đừng nói gì nữa, chính là hối hận!

Boss mèo yêu tổng cộng năm ngàn điểm HP, căn cứ gặp được quái vật cấp D, cấp C trước đó, Lâm Vi Cửu hợp lý hoài nghi đây là quái vật cấp A, nhưng cũng khó nói chính xác.

Bất quá, chờ sau khi nó chết mới có thể xác định.

Cô không biết quái vật tổng cộng có bao nhiêu cấp bậc, mỗi cấp bậc quái vật có bao nhiêu HP, cái này cần cô gϊếŧ chết một con quái vật tương ứng cấp bậc mới có thể giải khóa để biết.

Giống như bây giờ, cho dù cô biết HP của quái vật cấp D, cấp C cũng không biết cấp bậc của quái vật trước mắt đến tột cùng là nhiều ít.

Nhìn thấy ngày càng nhiều người tham gia tranh đoạt boss mèo yêu, Lâm Vi Cửu nở nụ cười, giống như rất hoan nghênh bọn họ đến.

Trên thực tế, Lâm Vi Cửu xác thực rất hoan nghênh bọn họ đến. Như vậy cô liền có thể lấy ít thương vong nhất để thu hoạch giọt máu cuối cùng của boss mèo yêu.

May mắn thân thể của boss mèo yêu rất lớn, mấy người bọn họ cùng một chỗ vây công nó, cũng không có cảm giác không thể triển khai thân thủ của mình.

Lâm Vi Cửu quang minh chính đại đem ngân châm bắn vào trong thân thể của boss mèo yêu, boss mèo yêu không có rơi điểm HP nào.