Chương 15: Sân trường không người sống sót 1

Chương 15: Sân trường không người sống sót 1

Lâm Vi Cửu mở to mắt, tiếng ồn ào xung quanh làm cô đầu ong ong.

Có vẻ như người chơi lần này đều là người chơi lần đầu tiên tiến vào phó bản, trên cơ bản mỗi người đều nhìn xem hoàn cảnh chung quanh một cách mới lạ, càng là có một số xã súc bắt đầu cùng người khác xưng hô anh em.

Chỗ Lâm Vi Cửu đứng tương đối vắng vẻ, vừa vặn có thể nhìn thấy tất cả mọi người cùng hoàn cảnh xung quanh.

Trên người bọn họ đều mặc đồng phục, trên lưng đồng phục viết Trường Trung Học Số 1 Nam Châu. Kiểu dáng đồng phục rất có cảm giác niên đại, đặc điểm bắt mắt nhất của nó là to và rộng thùng thình.

Bây giờ bọn họ đang đứng ở cổng của một ngôi trường có tên giống với dòng chữ được viết trên đồng phục. Lâm Vi Cửu thầm đếm một chút, cộng thêm cô tất cả có mười hai người.

Số người không khác nhiều so với những gì Ôn Tắc Niên nói.

"Mọi người hãy nghe tôi nói một câu."

Lâm Vi Cửu thính lực vô cùng tốt nghe được trong đám người có người hét to.

Vài giây sau, hiện trường vẫn ồn ào, căn bản có không ai để ý tới anh ta. Không biết anh ta có sử dụng đạo cụ hay kỹ năng gì không, nhưng lần thứ hai, giọng nói của anh ta trực tiếp lấn át giọng nói của những người khác.

Mọi người đều nhìn về phía người đàn ông trung niên đang đứng ở phía trước.

Người đàn ông trung niên thấy bọn họ yên lặng thì nở nụ cười hài lòng, làm bộ hắng giọng: "Mọi người trước hết hãy nghe tôi nói hai câu đã."

"Có phải đây là lần đầu tiên mọi người tiến vào phó bản hay không? Không phải, xin hãy giơ tay lên."

『Bá』 một chút, ngoại trừ Lâm Vi Cửu, những người khác toàn bộ đều giơ tay lên.

Lâm Vi Cửu nghẹn họng nhìn bọn họ.

Cô đây là nhân phẩm bùng nổ? Thế nhưng tiến vào một nhóm người mà tất cả đều là lần thứ hai tiến vào phó bản.

Khuôn mặt của người đàn ông trung niên suy sụp xuống.

Sau đó miễn cưỡng cười vui nói: "Vì tất cả mọi người đều là lần thứ hai tiến vào phó bản, vậy chúng ta có thể hợp lại và cùng nhau hoàn thành phó bản này được không? Ai gặp được rương bảo vật rơi rải rác thì chính là của người đó. Thế nào?"

Trong đám người không biết là ai cười nhạo một tiếng.

Trung niên nam nhân giận tái mặt.

Thấy không có ai đồng ý với mình, anh ta chán nản từ phía trước chạy về sau.

"Chị gái nhỏ, chị là người mới sao?" Xã súc không biết từ khi nào đã kết giao bạn bè tới tận nơi này.

"Có chuyện gì sao?" Lâm Vi Cửu nhàn nhạt nhìn anh ta một cái.

Anh ta trông giống như một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, có vẻ như ở trường học nhân duyên khá tốt.

"Không có gì, tôi liền hỏi một chút, nếu như chị gái là người mới có thể gia nhập vào đội của chúng tôi, chúng tôi mang chị gái thông quan." Xã súc phi thường nhiệt tình, "Đúng rồi, tôi là Lâm Phi, song mộc lâm, phi thường phi. Chị gái nhỏ tên là gì?”

"Mấy người?"

Xã súc (không phải) Lâm Phi chỉ chỉ hai người cách đó không xa, Lâm Vi Cửu nhìn sang, cũng là hai người nam sinh.

"Không cần, một mình tôi cũng có thể." Lâm Vi Cửu lười đến xã giao, còn lãng phí thời gian.

"Đừng như vậy a chị gái nhỏ, người bên trong đội của chúng tôi đều siêu cấp lợi hại, còn có bảng xếp hạng trước mười."

Nghe được bảng xếp hạng trước mười, Lâm Vi Cửu cảm thấy giống như đã từng nghe qua.

"Mấy người là người của tiểu đội Liệt Báo đúng không? Muốn kiếm tiền của tôi?"

"Không không không, chị gái nhỏ hiểu lầm, chúng tôi sẽ chỉ thu lấy một chút xíu tiền thưởng, ví dụ như rương bảo vật rải rác trong phó bản." Lâm Phi đưa tay dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ so khoảng cách giống cái khe hở như vậy.

"Xin lỗi, tôi muốn một mình chơi trò chơi."

"Chị gái nhỏ, chị là lần đầu tiên tiến vào phó bản, quái vật bên trong đều rất hung tàn, như vậy đi, tôi không cần tiền thưởng, gia nhập vào tiểu đội chúng tôi đi? Tôi cam đoan với chị gái."

Lâm Vi Cửu nhìn chằm chằm anh ta.

"Tốt."

"Không phải, chị gái nhỏ tôi nói với chị... Từ từ, chị không có từ chối tôi?" Lâm Phi không thể tin được nói.

Lâm Vi Cửu kiên nhẫn gật đầu.

【 Chào mừng tất cả người chơi đến với Sân trường không người sống sót, trò chơi này kéo dài trong ba ngày. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bạn có thể rời khỏi trò chơi. Hiện tại, trò chơi bắt đầu!】

Theo giọng nói rơi xuống, cánh cửa trường học từ từ mở ra.

Lâm Phi dẫn người dẫn đầu đi vào trường học.

Những người khác cũng không có khuynh hướng muốn nói về nó, ngày hôm qua bọn họ đã trải qua thời khắc này.

Mặc kệ bọn họ hỏi cái gì, âm thanh máy móc đều không có xuất hiện lần nào nữa.

Sau khi bọn họ rời đi không bao lâu, tám người còn lại cũng giải tán, ngoài ý muốn chính là, mỗi người đều có đội ngũ của mình.

Khi gần như không nghe được âm thanh từ phía sau, Lâm Phi mới chủ động nói: "Tiếp theo chúng ta phải ở chỗ này sinh sót ba ngày, trước tiên hãy nói một chút về tên của mình cùng kỹ năng đi. Tôi nói trước, tôi là Lâm Phi, kỹ năng là [Vạn tiễn xuyên tâm], có nữ sinh ở, sát thương của các kỹ năng sẽ được tăng tối đa.”

Nam sinh mặc áo hoodie thấy anh ta nói xong, liền giới thiệu bản thân: "Tôi là Cố Trạch Minh, kỹ năng là [Xạ kích], độ chính xác lúc chuẩn lúc không."

"Tôi là Đỗ Lập Án, là bạn cùng phòng của bọn họ, kỹ năng là [Khiên chắn], tôi có thể ở phía trước ngăn cản tổn thương, chỉ cần công kích của quái vật không phải quá mạnh, ta đều có thể đứng ở phía trước giúp mọi người ngăn cản tổn thương, nếu như sử dụng hết thanh lam, ta liền không thể ngăn cản tổn thương."

Anh ta nói xong, ba người đồng thời nhìn về phía Lâm Vi Cửu.

Rõ ràng, quá trình tự giới thiệu này là chuyên môn chuẩn bị cho cô.

"Lâm Vi Cửu, kỹ năng [Xạ kích]." Khi Lâm Vi Cửu nghe bọn họ nói chuyện, cô liền suy nghĩ muốn nói kỹ năng gì.

Thái độ của Lâm Phi không rõ, hiện tại cô cũng không muốn bại lộ kỹ năng của mình, chỉ nói tên kỹ năng giống như Cố Trạch Minh.

Hơn nữa phương thức công kích của cô xác thực có hiệu quả tương tự như xạ kích.

"Oa, chúng ta có kỹ năng giống nhau, chị gái nhỏ......"

Cố Trạch Minh còn chưa nói xong liền bị Đỗ Lập Án cắt ngang: "Mọi người mau nhìn nơi đó." Chẳng biết từ lúc nào, bên cạnh lùm cây xuất hiện sáu con mèo yêu, đang chạy về phía bọn họ.

Kích thước mỗi con mèo yêu chỉ nhỏ hơn con hổ một chút.

Con mèo biến lớn cũng rất đáng yêu, khiến cho người ta nhìn thấy liền muốn vuốt ve, giống như bộ dạng hiện tại của Lâm Phi, muốn bổ nhào qua vùi cả người vào lớp lông mềm mại của chúng.

Quả thực không nỡ nhìn thẳng.

Lâm Vi Cửu quay đầu bỏ qua tâm trạng không kiểm soát được của mình, theo bản năng bố trí phương thức chiến đấu: "Cố Trạch Minh cùng tôi mỗi người phụ trách hai con mèo yêu, còn lại hai con, Lâm Phi cùng Đỗ Lập Án đánh phối hợp, một người phân một con."

Sau khi nói xong cô mới nhận ra đây không phải là đội của mình, cô cũng không phải là đội trưởng.

Mèo yêu cách bọn họ ngày càng gần, Lâm Vi Cửu cũng mặc kệ chuyện chính mình có phải là đội trưởng hay không, trực tiếp quay đầu nhìn về phía bọn họ, mở miệng hỏi: "Mọi người có ý kiến gì không?"

Ba người trăm miệng một lời: "Không có." Nói xong đều có chút hối hận.

Nhưng mà, bọn họ hối hận cũng đã chậm.

Lâm Vi Cửu đã chạy về phía trước, thừa dịp khi tất cả mèo yêu nhào về phía cô, cô đem hai con mèo yêu ở ngoài cùng dẫn đi, còn lại mèo yêu vồ hụt, cũng vừa lúc chạy đến trước mặt ba người Lâm Phi.

Ôn Tắc Niên từng nói với cô về nhược điểm mèo yêu.

Trên thực tế, hầu hết các loài động vật đều có nhược điểm giống nhau.

Nhưng con mèo yêu này thì khác, nhược điểm của nó là ở chân. Tuy nói công kích vào mắt cũng hữu dụng, nhưng ưu điểm của mèo yêu là sự nhạy bén, công kích còn chưa đến gần nó liền tránh khỏi vị trị mà người công kích đã nhắm tới.

Lúc trước khi nhìn bảng xếp hạng mười người phía trước, cô đã thấy qua tên Cố Trạch Minh, anh ta chính là người xếp hạng trước mười dẫn đội mà Lâm Phi nói.

Vừa vặn cô cũng muốn nhìn một chút, thực lực xếp hạng trước mười là thế nào.