Chương 16: Sân trường không người sống sót 2

Chương 16: Sân trường không người sống sót 2

"Đứng thất thần làm cái gì? Mau đánh a." Đỗ Lập Án quỷ khóc sói gào ngăn ở trước mặt Lâm Phi.

Lâm Phi cùng Cố Trạch Minh bị tiếng kêu của anh ta làm bừng tỉnh, lấy ra vũ khí bắt đầu chiến đấu.

Lâm Vi Cửu không bị bọn họ ảnh hưởng chút nào, nghiêng người né tránh công kích của mèo yêu, lấy ra Lang Nha bổng đánh vào chân nó.

Mèo yêu nhạy bén né tránh.

Thấy cảnh này, Lâm Vi Cửu nghiền ngẫm cười một tiếng.

Cùng cô so nhanh?

Không biết từ lúc nào, Lâm Vi Cửu đã đứng giữa hai con mèo yêu.

Bọn chúng giống như vừa ra khỏi xưởng sản xuất, trình tự các phương thức công kích giống nhau như đúc.

Lâm Vi Cửu lợi dụng điểm này, thừa dịp bọn chúng cùng cô đánh nhau, cô liền né tránh khỏi vòng vây của bọn chúng, động tác trên tay cũng không chậm, Lang Nha bổng lần nữa đánh về phía chân của chúng nó, đồng thời trên tay khác của cô xuất hiện một cái ná cao su phi tiêu cá.

Sau khi mèo yêu lần nữa né tránh được Lang Nha bổng, "Ngao" Tiếng kêu thảm thiết vang lên đầy chói tai.

Tập trung nhìn vào thì thấy một chân của nó bị đâm thủng.

Hóa ra Lang Nha bổng chỉ là một động tác giả, khi mèo yêu tránh né Lang Nha bổng, Lâm Vi Cửu đã đem Lang Nha bổng vứt bỏ đổi thành ná cao su phi tiêu cá, ngay cả động tác nhắm chuẩn cũng không có, phi tiêu cá trực tiếp rời dây cung mà đi.

Lâm Vi Cửu không có thả lỏng, ngược lại tiếp tục bắt lấy nhược điểm của mèo yêu là sẽ dừng lại một lát sau khi né tránh Lang Nha bổng, đem chân của một con mèo yêu khác cũng đâm thủng.

Sau khi bị thương chân, tốc độ của mèo yêu giảm xuống đáng kể, nhưng tốc độ công kích lại không hề chậm.

Lâm Vi Cửu ngả người về phía sau, tránh né móng vuốt của chúng nó, khuỵu gối xoay người, duỗi chân đá một cái, đá thẳng vào sống lưng của mèo yêu, văng xa ba mét. Ngay sau đó, cô quay đầu dùng sức giẫm lên người con mèo yêu số hai muốn đánh lén cô.

Mấy người Lâm Phi không tự chủ được mà bị Lâm Vi Cửu bên kia hấp dẫn nhìn qua.

Khi Lâm Vi Cửu dành chút thời gian đi xem tình huống của bọn họ, liền thấy Đỗ Lập Án không nhúc nhích, dựa vào ưu thế kỹ năng của mình tùy ý mèo yêu đánh anh ta; Lâm Phi uể oải đứng phía sau Đỗ Lập Án, Cố Trạch Minh còn tốt chút, khi anh ta nhìn chằm chằm cô thân thể cũng không dừng lại, chạy như thể đang cùng mấy con mèo yêu chơi đuổi bắt.

Lâm Vi Cửu: "......"

Ba người nhìn thấy ánh mắt kinh khủng của Lâm Vi Cửu, sau lưng một mảnh lạnh lẽo, lập tức từ cảnh tượng vừa nhìn thấy hoàn hồn lại, đối với Lâm Vi Cửu cười một tiếng giống như đang lấy lòng, bọn họ thu hồi ánh mắt xem kịch, giả bộ chuyên chú đánh quái.

Lâm Vi Cửu giơ tay chém xuống, con mèo yêu số hai dưới chân cô không một tiếng động.

Ba người nhịn không được nhìn lén cô bắt gặp cảnh này, trong lòng rùng mình sợ hãi, phảng phất như đang nói cho bọn họ: Lại nhìn lén, đây chính là kết quả của mấy người.

Lâm Vi Cửu chậm rãi dời chân ra khỏi thi thể của mèo yêu số hai, thân thể phản ứng cực kỳ nhanh chóng, đem mèo yêu số một vừa bị cô đá bay lại đá bay lần nữa.

Theo sát đó, Lâm Vi Cửu một tay nắm cung, một tay kéo tiễn.

"Hưu!" một tiếng.

Chuẩn xác đánh trúng, hoàn mỹ.

Mở ra rương bảo vật màu xám trắng dưới chân, nhặt lên thẻ bài mà mèo yêu số hai tuôn ra.

Lâm Vi Cửu không có nhìn kỹ đó là thẻ bài gì, trực tiếp đi đến bên cạnh mèo yêu số một, mở ra rương bảo vật màu xám trắng thứ hai, thi thể mèo yêu số một cũng bị đổi mới, trên mặt đất xuất hiện mấy tấm thẻ bài.

Nhặt lên thẻ bài, cô đem chiến lợi phẩm của mình toàn bộ nhìn một lần.

Ngoại trừ mỗi lần đều sẽ xuất hiện thẻ bài vật liệu, lần này thế nhưng còn nhiều thêm một tấm thẻ trang bị cùng một tấm thẻ sơ cấp kỹ năng [Tiềm hành].

Da lông hoàn chỉnh của mèo yêu (Trang bị): Tốc độ đánh +5%, nếu do đại sư chuyên nghiệp trang bị gia công chế tác, có thể tăng lên đẳng cấp.

Tiềm hành (Kỹ năng sơ cấp): Ẩn thân +5 giây, tốc độ +10.

Lâm Vi Cửu nhướng mày, chẳng trách có rất nhiều người tiêu tốn điểm sinh tồn để tiếp tục báo danh.

Bất quá, Ôn Tắc Niên giống như không có nói cho cô thông tin liên quan tới chiến lợi phẩm.

Đem tất cả thẻ bài cất đi, lại nhìn về phía chiến trường của ba người Lâm Phi, bốn con mèo yêu bây giờ còn dư lại ba con.

Cố Trạch Minh mình đầy thương tích, bị mèo yêu đuổi theo không còn chút hình tượng nào.

Nhìn đến đây, Lâm Vi Cửu nhịn không được hoài nghi bảng xếp hạng là giả.

Đây chính là thực lực của xếp hạng trước mười?

Nếu đúng như vậy, cô thực sự không muốn loại xếp hạng này.

"Anh Cửu cứu mạng a." Cố Trạch Minh thấy cô đã giải quyết xong hai con mèo yêu của mình, hiện tại không có việc gì làm, phương hướng chạy trốn lập tức chuyển dời đến chỗ Lâm Vi Cửu.

Anh Cửu?

Gọi thế này cũng không tệ lắm, Lâm Vi Cửu tâm tình vui vẻ.

Thấy Lâm Vi Cửu không nhúc nhích, Cố Trạch Minh còn tưởng rằng cô không muốn giúp mình nên lập tức tỏ vẻ trung thành: "Anh Cửu cầu hỗ trợ, chỉ cần để lại cho tôi một kích cuối cùng diệt mèo yêu là được, con mèo yêu khác tuôn ra phần thưởng tôi từ bỏ."

Sau con mèo yêu phía sau anh ta đều bị anh ta mài rớt nửa thanh máu, nhưng thanh máu của anh ta còn lại không đến một nửa, một con mèo yêu thì có thể miễn cưỡng xử lý được, hai con mèo yêu thì anh ta thật sự không thể xử lý được.

Lâm Vi Cửu nhếch khóe môi, giơ lên cung tiễn, dưới vẻ mặt hoảng sợ của Cố Trạch Minh, bắn ra một phát!

Con mèo yêu cách Cố Trạch Minh gần nhất trong nháy mắt ngã xuống đất.

Lâm Vi Cửu đi qua, chém một nhát, mèo yêu chỉ còn nửa thanh máu bị cô dễ dàng giải quyết.

Đây là một con mèo yêu cấp E, sau khi tập trung vào một mục tiêu, nó sẽ không chú ý đến những người khác.

"Anh Cửu cũng quá lợi hại đi."

"Mèo yêu tìm tới nơi rồi, còn không mau đánh?" Trên mặt Lâm Vi Cửu lãnh khốc vô tình, trong lòng lại đắc ý, thậm chí còn muốn cướp con mồi của bọn họ.

Ít đi một con mèo yêu, thân thủ Cố Trạch Minh lập tức lưu loát lên, trước khi thanh máu của mình cạn sạch nhanh nhẹn đem mèo yêu chém gϊếŧ.

Cố Trạch Minh vừa quay đầu lại liền thấy ánh mắt ghét bỏ của Lâm Vi Cửu, tim anh ta, lạch cạch một tiếng, nát đầy đất.

Ủy khuất.jpg

Lâm Phi cùng Đỗ Lập Án vừa mới bắt đầu phối hợp rối tinh rối mù, bây giờ nhìn thấy còn tính có chút tiến bộ.

Đã đánh xong hai người Lâm Vi Cửu cùng Cố Trạch Minh, đứng ở bên cạnh quan sát bọn họ.

Không bao lâu sau, hai người bọn họ cũng giải quyết con mèo yêu cuối cùng.

Đối với thân thủ của bọn họ Lâm Vi Cửu ghét bỏ đến không được, nếu không phải cô trọng chữ tín, hơn nữa trong đội đến bây giờ cũng không có xảy ra việc gì dẫm lên điểm mấu chốt của cô, nếu không hiện tại cô liền muốn rời khỏi đội một mình đi tìm quái.

"Âm thanh máy móc kia nói hoàn thành nhiệm vụ là nhiệm vụ gì?" Lâm Vi Cửu thấy bọn họ uống thuốc xong, hỏi.

Lâm Phi lúc này mới nhớ tới Lâm Vi Cửu là người mới.

"Chúng tôi cũng không biết là nhiệm vụ gì, nhiệm vụ phó bản lần này hẳn là liên quan đến việc gϊếŧ mèo yêu."

Cố Trạch Minh đến gần, tiếp lời Lâm Phi: "Đúng đúng đúng, quái vật lần trước chúng tôi gặp phải là con nhện, bản đồ là siêu thị, chúng tôi tìm khắp cả siêu thị cũng không tìm thấy tin tức liên quan tới nhiệm vụ. Sau đó bắt đầu gϊếŧ quái vật nhện, nút rời khỏi trên bảng cá nhân bảng đột nhiên sáng lên, chúng tôi mới biết được nhiệm vụ đã hoàn thành. Lúc ấy ngoại trừ gϊếŧ quái vật nhện, chúng tôi không có làm cái gì khác."

"Mấy người không phải còn tìm khắp cả siêu thị sao? Nói không chừng cùng giải khóa bản đồ có quan hệ." Lâm Vi Cửu sờ cằm, "Chúng ta phải làm tốt hai tay chuẩn bị, vừa đi dạo bản đồ vừa gϊếŧ mèo yêu, mọi người thấy thế nào?"

"Có thể!" ×3.

Lâm Vi Cửu mở ra bảng cá nhân, liếc mắt liền nhìn thấy nút rời khỏi màu xám phía dưới bảng, thử nhấn vào, không có phản ứng gì. Đang chuẩn bị đóng lại bảng cá nhân, phát hiện trên góc icon hòm thư có một con số.

Lâm Vi Cửu nhấp vào xem.

【 Xin chào người chơi Lâm Vi Cửu:

Phần thưởng che dấu [Quy Tắc Phó Bản] của bạn đã được gửi đến, vui lòng nhấp vào để xem. Sau đó, các quy tắc trong phó bản sẽ tự động xuất hiện ở phía trên bên phải trong tầm nhìn của bạn.】

[Quy Tắc Phó Bản] có phông chữ màu xanh lam.

Cô thuận tay nhấn mở.

Quy tắc của Sân trường không người sống sót:

1. Tiêu diệt xong tất cả quái vật.

2. Tuân thủ các quy tắc.

3. Xin đừng tin tưởng quy tắc.