Chương 1.3 Miệng trên không nói thì để miệng dưới nói?

"Trang..." Mạc Mân hé miệng, lại vô thức mím môi, không dám gọi tên anh.

Khuôn mặt có vẻ cực kỳ lạnh lùng thoáng hiện lên nét hèn mọn khó mà nhận ra.

"Mạc Mân?" Giọng điệu của Trang Thù Tần không có bất kỳ âm sắc nào, giống như gọi bất kỳ một người hay một con vật nào đó, không hề có cảm xúc, nhưng trời sinh giọng anh lại có âm cuối kéo dài, lộ ra vẻ uyển chuyển du dương.

"Anh tìm tôi, có chuyện gì?" Trang Thù Tần mở mắt ra, đôi mắt đặc biệt sáng ngời lại có phần tương tự với Mạc Mân.

Nhưng có lẽ vì lười biếng quanh năm, do đó cũng luôn hẹp dài mờ mịt, cố tình dáng vẻ đó lại một mực khiến người khác say mê nhất.

Mạc Mân choáng váng, hắn mở miệng, tay vô thức kéo ống tay áo dài màu trắng mua ở cửa hàng đại hạ giá. Lại cảm thấy dáng vẻ mình như vậy ẻo lả, hắn lập tức buông tay.

“Cậu, cậu còn nhớ tôi không?” Mạc Mân mở miệng, cố gắng nói ra một cách tự nhiên.

"Tất nhiên." Trang Thù Tần gật gật đầu, mở đôi mắt có vẻ mệt mỏi muốn ngủ, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn.

Mạc Mân sợ nhất là nhìn vào mắt anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh đã sợ.

Rõ ràng hắn là ân nhân cứu mạng của anh, theo lý mà nói, không nên cảm thấy sợ...

"Từ đầu cậu đã quan tâm tôi rất nhiều, tôi rất cảm kích." Trang Thù Tần mỉm cười, hiếm khi khoé miệng cong lên, đôi môi đỏ mọng như máu khẽ động, nhìn trực diện gương mặt xinh đẹp như vậy khiến Mạc Mân hít sâu một hơi.

"Nhưng... nhưng sau đó tôi không thấy cậu nữa. Tôi cứ tưởng cậu..." Mạc Mân há miệng hết nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình.

"Xin lỗi." Trang Thù Tần nhìn về phía hắn, ánh mắt có chút thờ ơ. "Lúc đó quản gia nhà chúng tôi tìm thấy tôi, sau đó tôi liền rời đi. Cậu cũng thấy xấp tiền kia rồi chứ."

"Chúng ta..." Trên khuôn mặt bình tĩnh thường ngày của Mạc Mân lại hiện vẻ lên lo lắng không yên.

“Chúng ta đã xong hết rồi, không phải sao?” Trang Thù Tần có đôi mắt màu nhạt, ánh nắng nhẹ nhàng rơi trên gò má anh, trước giờ anh luôn thích ngủ cạnh cửa sổ.

Mạc Mân đã để ý đến anh trong suốt cả một học kỳ. Rõ ràng chỉ là một câu hỏi, Mạc Mân lại cảm thấy có phần lạnh lẽo. Giống như hắn là một phạm nhân bị thẩm vấn, hoặc là giống một tên ăn mày hám tiền.

Mạc Mân muốn giải thích, nhưng cuối cùng chỉ lặng nhỏ giọng nói: "Đúng vậy...bạn học Trang."

Trang Thù Tần nhẹ nhàng cười, đôi mắt khẽ nheo lại còn có khoé mắt vẫn đỏ, nhưng chỉ thản nhiên nhìn Mạc Mân: "Còn có việc gì khác không?"

Mạc Mân siết chặt lòng bàn tay, rồi lại buông ra, trong lòng có chuyện muốn nói, lại không dám tiếp tục nói. "Không có...Không còn việc gì."

Trang Thù Tần nằm dài tựa cằm lên bàn, mặt mũi lờ đờ uể oải, bạn cùng lớp bên cạnh hết giờ đã sớm tản đi cả rồi, tuy thấy hai người bọn họ kỳ lạ, nhưng hóng chuyện cũng không quan trọng bằng ăn cơm.

"Tôi thấy cậu không giống như là không có việc gì." Trang Thù Tần đứng dậy, chỉnh lại áo len có hơi xộc xệch trên người, chậm rãi đi đến cạnh Mạc Mân, đứng cách hắn vài phân.

Đứng gần như vậy, Trang Thù tần bực bội phát hiện, Mạc vậy mà lại cao hơn anh một khoảng nhỏ.

Trang Thù Tần gay gắt nói: "Có việc thì nói, chẳng lẽ, còn muốn tôi đích thân cạy miệng cậu ra sao?"

"Hay là, miệng trên không nói được, vậy để miệng dưới nói?"