Chương 20 Tìm lại con trai

“Bà là?” Mạc Mân im lặng một hồi, dừng bước, gương mặt từ trước đến nay không có cảm xúc gì có vẻ bối rối, “Vị phu nhân này có phải nhận sai người rồi?” Nói xong, hắn xoay người muốn đi về.

Trang phu nhân bắt chéo hai tay, trong lòng bực bội, tên Phương Đại Nguyên kia sao còn không đứng ra, chẳng lẽ khiến bà mất mặt ở đây.

Trang phu nhân thấy Mạc Mân muốn đi, cũng không giả vờ nổi nữa, thở dài nặng nề: “Mạc Mân, ta là mẹ của Trang Thù Tần. Con và nó là bạn học, mấy ngày trước nó còn mời con tới dạy kèm cho nó.”

Mạc Mân nghe vậy, vốn định bước nhanh rời đi liền tạm dừng, xoay người lại nhìn về phía Trang phu nhân.

Mạc Mân nắm chặt tay rồi lại buông ra, hắn xoay người lại đối diện Trang phu nhân ung dung cao quý nói: “Xin đừng nói bừa. Trang phu nhân, tôi không phải là con bà, hơn nữa bà cũng nói, bà là mẹ của Trang Thù Tần. Tôi có mẹ của tôi.”

“… Mạc Mân. Nếu con không tin, vậy phiền con xem qua bản báo cáo cùng ta, đó tuyệt đối là sự thật.” Trang phu nhân giữ thái độ cao quý, khẽ nheo mắt, trừ dáng vẻ giả vờ làm lố vừa rồi, xưa nay bà vẫn luôn có thái độ như vậy với bất luận người nào, kể cả là chồng mình.

“Vậy tôi cùng xem với bà.” Ánh mắt Mạc Mân và Trang phu nhân đối diện. Coi như dáng vẻ Trang phu nhân cũng không hiện rõ tuổi tác trung niên, bà mím chặt môi, lại không hồng hào tươi tắn như Trang Thù Tần, nhan sắc tái nhợt; chỉ nhìn được đôi mắt, dù ánh sáng hành lang ở đây cũng không sáng rực rỡ, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm hắn.

Quả thật có chút cảm giác nào đó quen thuộc kì lạ.

Mạc Mân cật lực phớt lờ cảm giác quái dị kia, kiềm chế cảm xúc, chỉ thản nhiên nói: “Làm phiền bà dẫn đường.”



“Xem rõ chưa?” Trang phu nhân hơi mất tự nhiên hỏi, nét mặt vi diệu như đang mong đợi điều gì, nhưng cảm xúc lại hơi khẩn trương, có vẻ nghĩ một đằng, nói một nẻo.

“Rõ rồi.” Mạc Mân thả tài liệu xuống, lông mi đen dày khẽ rung, che giấu cảm xúc cuồn cuộn.

“Vậy con có muốn nhận lại người mẹ là ta không?” Trang phu nhân dò hỏi, “Từ đây về sau, Trang Thù Tần có gì con cũng sẽ có. Sau này, nó không thể khinh thường con.”

Mạc Mân sững sờ, có phần mê man nhìn nội thất căn phòng, chỉ theo bản năng mà “Vâng” một tiếng.



“Mạc…” Trang Thù Tần nhìn thấy Mạc Mân như như đã thay đổi phục sức toàn thân, hơi không vui muốn chất vấn, nhưng vừa định nói, đã bị Phương Đại Nguyên bên cạnh cắt ngang, hắn đột ngột kéo tay Trang Thù Tần, mặt cũng không nhìn Trang Thù Tần, dắt anh đi về một hướng khác.

“Chúng ta tìm chỗ ngồi đi.” Lúc Trang Thù Tần sắp nổi giận, Phương Đại Nguyên lại lập tức nói, Trang Thù Tần nhìn vẻ mặt dịu dàng đó, cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, không so đo nữa.

Trang Thù Tần mơ màng sắp ngủ mà nhìn người ta đọc diễn văn, dù Phương Đại Nguyên đi lên cũng không có bất kì phản ứng gì.

Mãi cho đến ——

“Ở đây còn có một tin tức, muốn chia sẻ với mọi người một chút. Đại thiếu gia mới vừa tìm lại nhà họ…” Phương Đại Nguyên nói xong câu đó sau liền đi về chỗ ngồi bên cạnh Trang Thù Tần.

Trang Thù Tần vẻ mặt nghiêm túc, đang buồn ngủ cũng hết sạch, anh nắm cổ áo Phương Đại Nguyên, giọng rét lạnh: “Anh nói lung tung cái gì đó…”

Nhưng khi anh liếc nhìn thấy, Trang phu nhân đã sửa sang cực kì khéo léo dắt Mạc Mân đi tới, dây thanh quản dường như mất đi chức năng phát âm, tắt tiếng.

“Giới thiệu với mọi người, cuối cùng tôi đã tìm lại được con trai lớn…”

“Mạc Mân.”