Chương 7 Ghê tởm, cút ra ngoài

"Cậu đến chưa?" Trang Thù Tần ngồi trên chiếc SUV, còn đeo một cặp kính râm. Che đi một đôi mắt rất dễ nhận biết, chỉ lộ ra nửa dưới khuôn mặt.

Giọng điệu của Trang Thù Tần có hơi mất kiên nhẫn, hôm nay là thứ bảy, Phương Đại Nguyên định dẫn anh đến KTV mới mở chơi, kết quả mẹ anh lại bắt ép anh phải học kèm.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, ấn tượng tốt đẹp của Trang Thù Tần về Mạc Mân liền không còn.

Hiện tại Trang Thù Tần rất không vui, kết quả nhìn trái nhìn phải đều không nhìn thấy Mạc Mân, càng khiến anh tức giận hơn.

"...Được, tôi sẽ đến ngay, xe buýt vẫn chưa đến, xin lỗi." Mạc Mân mím môi, siết chặt tay lại thành. Hắn cũng rất nốn nóng, nhưng sốt ruột cũng vô ích thôi, xe buýt vừa rồi kẹt xe, không phải là điều hắn có thể khống chế.

“Cho nên tôi nói…” Giọng nói của Trang Thù Tần trầm thấp, giống như độc xà khẽ rít lên, khiến Mạc Mân tê cả da đầu, “Sao cậu không để tôi tới đón? Không phải chỉ có vài đồng tiền thôi sao? Nghèo tới như vậy?"

"..." Mạc Mân vừa muốn mở miệng, mặt cũng chợt đỏ lên, có vẻ cực kỳ khó xử.

Hắn chỉ có thể đờ đẫn nghe giọng nói của đối phương phát ra từ di động cũ, trầm và khàn, duyên dáng như tiếng vĩ cầm. Mỗi lời anh nói ra như đâm một nhát dao lên người hắn.

"Thật sự nghèo như vậy, còn không nhận bố thí của tôi. Lãng phí thời gian của tôi, cậu cũng thật sự có mặt mũi."

"Tiền xăng của tôi, thời gian của tôi, có cái nào không đắt hơn của cậu?"

"Nhanh chóng qua đây."

"..."

Mạc Mân vẫn ngây người cho đến khi cúp máy, cả người như khúc gỗ. Hắn im lặng đi theo dòng người xuống xe, cho đến khi bước đến chiếc xe màu xám của Trang Thù Tần, nhìn thấy khuôn mặt và cái miệng phun ra những lời tàn nhẫn đó.

Mạc Mân thở phào nhẹ nhõm đứng trước xe của Trang Thù Tần, trước mặt anh lại nở một nụ cười: “Trang…”

“Lên đây.” Trang Thù Tần đưa tay tháo kính râm xuống, chỉ liếc nhìn hắn một cái, lại vô cớ làm cho Mạc Mân nghẹn ngào.

Hàng mi dày và đen khẽ run lên, nhưng không hề có chút suy yếu nào, trong lòng tràn đầy khϊếp sợ.

"Được..." Mạc Mân theo bản năng mở cửa sau ra.

"Ra trước ngồi." Trang Thù Tần hừ lạnh một tiếng.

"Được... được." Mạc Mân lẩm bẩm, gần như cùng tay cùng chân mà đi.

Mạc Mân lên xe, chỉ biết cứng ngắc ngồi thẳng lưng, quên mất thắt dây an toàn. Trang Thù Tần thấy hắn như vậy, hắn hình như rất sợ hãi, còn có phần ngây ngô chưa trải sự đời, nhưng trên mặt lại vẫn là vẻ chính trực lãnh đạm. Cả người toát ra một khí chất tuyệt vời đến kỳ lạ.

Trang Thù Tần phải cúi xuống, dựa gần vào anh, thắt dây an toàn ở một bên. Trong suốt cả quá trình này vẫn có thể ngửi thấy mùi hương xà phòng tươi mát trên người Mạc Mân.

Không thể tránh khỏi vẫn phải chạm vào người hắn.

Cảm nhận được hắn run rẩy, Trang Thù Tần ngẩng đầu nhìn hắn, bắt gặp đôi mắt đang mở to vì quá căng thẳng.

Quá buồn cười rồi, Trang Thù Tần chưa từng gặp người nào ngây thơ như vậy.

"Mạc Mân, để tôi giúp cậu thắt dây an toàn." Trang Thù Tần nhẹ nhàng nói, ghé sát vào tai hắn như trêu chọc, thở vào tai hắn khiến lông tơ trên người hắn dựng đứng.

Mạc Mân sửng sốt, chính hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, vậy mà lại vô thức sinh ra phản ứng sinh lý kỳ lạ chỉ vì Trang Thù Tần dựa sát vào người mình. Hắn gần như khóc vì tủi thân oan ức.

Bởi vì hắn cảm giác hắn đang cương. Cái thứ không chịu thua kém đó, vậy mà đang cương lên.

Trang Thù Tần cố tình dựa sát vào hắn như vậy, thân thể hắn quá thành thật, đúng là tự làm mình mất mặt.

Mạc Mân nhắm mắt, không quay người lại, nhẹ nhàng nói: "Được rồi... cảm ơn cậu, Trang Thù Tần."

"Vậy thôi đã cảm ơn sao?" Trang Thù Tần cố tình xỏ xiên, cười đầy chế giễu.

Mạc Mân muốn cử động, vừa mới động một cái, liền khiến Trang Thù Tần loạn hết cả lên, tay anh vô thức ấn xuống quần của Mạc Mân.

Cảm nhận được thứ bên dưới đập lên tay nóng hầm hập.

Trang Thù Tần theo bản năng bóp lấy nó.

"..." Sắc mặt Trang Thù Tần đột nhiên tối sầm lại.

Anh thấp giọng chửi: “Ghê tởm.” Đưa tay từ trong hộp khăn ướt bên cạnh lấy ra mười tờ giấy lau tay, sau đó ném khăn lau vào người Mạc Mân.

Sắc mặt Trang Thù Tần không nhìn nổi, không kìm nén được lửa giận: “Cút ra ngoài.”