Phủ Công chúa mở yến tiệc, trong một tòa điện hẻo lánh, Hạ Lan Từ siết chặt lòng bàn tay cố vịn vào tường, vô tình gặp phải tân khoa Trạng nguyên Lục Vô Ưu cũng đang xộc xệch đi tới. Một người mềm mại …
Phủ Công chúa mở yến tiệc, trong một tòa điện hẻo lánh, Hạ Lan Từ siết chặt lòng bàn tay cố vịn vào tường, vô tình gặp phải tân khoa Trạng nguyên Lục Vô Ưu cũng đang xộc xệch đi tới.
Một người mềm mại vô lực, một người sắc mặt đỏ bừng.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy được tia tuyệt vọng trong mắt đối phương.
“Ta đi trước đây…”
“Ta đi hướng bên kia…”
Nhưng càng tuyệt vọng hơn chính là, cách đó không xa còn có thể nghe thấy tiếng thị nữ của Công chúa và tùy tùng của Nhị Hoàng tử đang tìm kiếm hai người họ.
Hạ Lan Từ cắn môi: “Hay là huynh thử đi theo Công chúa?”
Lục Vô Ưu cố kiềm chế: “Ta thấy con người Nhị Hoàng tử cũng không tệ.”
Hạ Lan Từ: “Còn nói nữa thì chỉ có hai chúng ta chịu thiệt thôi!”
Lục Vô Ưu nhắm mắt: “Vậy thì hai bên đều chịu thiệt đi.”
Hạ Lan Từ: “…”
***
Sau đêm đó, cả hai đã mất hết trong sạch, buộc lòng phải thành hôn. Song, địch mạnh rình mò khắp nơi, cuộc hôn nhân này khó khăn lắm mới thành.
Một bên là Nhị Hoàng tử ngóng trông nàng góa bụi như hổ rình mồi; một bên là Công chúa vẻ mặt âm u, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào nàng.
Hạ Lan Từ: “… Chàng chịu đựng được không?”
Lục Vô Ưu: “Chịu không được cũng phải chịu, bảo ta lấy vợ ta cũng đã lấy rồi, tương lai sau này ta còn muốn làm quyền thần, ta không thể gục ngã ở đây được.”
Hạ Lan Từ: “Vậy chàng cố gắng lên! Phải trông cậy vào chàng rồi!”
Lục Vô Ưu: “…”
***
Nhiều năm về sau, Lục Vô Ưu đã trở thành Nội các Thủ phụ – địa vị cao nhất trong các đại thần, nắm quyền hành bậc nhất, lúc này chợt nhớ lại quá khứ.
Đệ tử xin hắn chỉ bảo, hỏi hắn làm sao để đi đến được ngày hôm nay.
Lục Thủ phụ thầm nghĩ, chỉ cần cưới một phu nhân xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành thường xuyên bị người ta ngấp nghé thì sẽ có động lực để tiến bộ mà thôi.
Hay