Lão gia tử sửng sốt, đột nhiên đứng lên, kinh hỉ nói: "Tôi đi xem một chút..."
Lời nói kế tiếp của lão phu nhân khiến ông dừng bước: "Nhưng lại không có động tĩnh, vẫn hôn mê bất tỉnh.”
Đáy mắt lão gia tử vốn là ánh sáng một lần nữa tối xuống, nhưng một giây sau đã lấy lại tinh thần thấy lão phu nhân bình tĩnh nhìn ông, đột nhiên mở miệng nói: "Tôi cảm thấy đại sư nói Bạch tiên sinh cùng lão Ngũ bát tự tương hợp là đúng, lần này niệm cầu phúc ngữ có hữu dụng, nếu như...... Hai người thật sự kết hôn thì sao?"
Lão gia tử khó có thể tin được ngẩng đầu: "Bà điên rồi à?”
Nếu như chỉ là vì những người chỉ cần những thứ vật chất ngoài thân thì tiền bạc hai bên có thể thỏa thuận còn chưa tính, nhưng mẹ đẻ đứa bé kia là ân nhân cứu mạng của mẹ Tử Tranh. Sau đó cũng bởi vì sơ sẩy của bọn họ không phát hiện đã bị người Bạch gia lừa nên để cho đứa bé kia ở nông thôn chịu nhiều khổ như vậy.
Bây giờ nếu đã biết, làm sao có thể trơ mắt lừa đứa nhỏ kia một lần nữa đây?
Lão phu nhân không nhịn được nước mắt chảy xuống: "Nếu tôi có biện pháp khác cũng sẽ không đi bước đường cùng này, thậm chí nếu đứa nhỏ kia nếu là không muốn thì tôi cũng sẽ không nhắc lại. Nhưng ngày hôm đó cậu ta nói rằng cậu ta nguyện ý... Thậm chí cùng lão Ngũ trước kia cũng có quen biết, cho nên là cam tâm tình nguyện hỗ trợ, nên lúc này tôi mới..."
Lão gia tử cũng ngây ngẩn cả người: "Cái gì? Cậu ta và lão Ngũ trước kia có quen biết sao?”
Chuyện phía bên Lệ gia Bạch Thừa Hàn cũng không biết, tài xế Lệ gia vốn là muốn đưa anh đưa về Bạch gia nhưng Bạch Thừa Hàn lại là cự tuyệt, để cho anh ta trực tiếp đưa anh đến khách sạn.
Bạch Thừa Hàn vừa tới khách sạn không bao lâu, liền nhận được tin tiết mục tổ gửi thời gian tham gia tiếp theo của chương trình 50 đến 20, mười giờ sáng ngày mốt bắt đầu.
Lúc anh tắm rửa đi ra đã là mười giờ tối, nhìn thấy điện thoại di động trên giường đang điên cuồng rung, anh vừa lau tóc vừa đi qua. Nhìn vào phát hiện là Vu Sơn Huy gọi điện thoại tới, anh giơ tay bắt máy.
Mới vừa kết nối phía bên kia đặc biệt ồn ào, rất nhanh nghe được một tiếng rầm, đối phương giống như là đi vào phòng toilet, bối cảnh âm thanh ít đi không ít, Vu Sơn Huy đè thấp nhưng vẫn truyền đến âm thanh hưng phấn: "Bạch tiên sinh, anh đoán xem tôi vừa mới nhìn thấy ai?"
Bạch Thừa Hàn mở loa, tiếp tục lau tóc: "Ai?”
“Em trai cùng cha khác mẹ của anh! Cậu ta ở quán bar với một người đàn ông trẻ tuổi nhuộm tóc vàng. Tôi và Trương Nghĩa tận mắt nhìn thấy, ánh mắt người đàn ông đó nhìn em trai kế của anh rất mập mờ, trên mạng không phải đều đồn cậu ta có hôn ước với người thừa kế Lệ gia gì đó sao?”
Động tác lau tóc của Bạch Thừa Hàn dừng lại, tóc vàng? Chàng trai trẻ? Anh tìm kiếm hồi ức trong đầu một phen, đời trước anh thật sự đã gặp người có mái tóc vàng ở bên cạnh Bạch Văn Vũ, chính là Trữ Kim Thịnh.
Trùng hợp như vậy?
Bạch Thừa Hàn nghĩ đến Bạch Văn Vũ từ chỗ Trữ Kim Thịnh lấy được bảo vật gia truyền dùng gia tăng giá trị khí vận. Khóe miệng trào phúng giương lên, xem ra cơ hội đưa đến trước mặt để đạt được giá trị phản khí vận đã tới rồi.