Chương 12: Quán Bar

Bạch Thừa Hàn: "Gửi địa chỉ tới đây, còn có... trước khi tôi đến, hãy tránh xa Trương Nghĩa kia một chút." Trương Nghĩa kia chính là người đã cố ý thua Lưu thiếu trong cuộc đua xe lần trước. Vấn đề đối phương là người của Lưu thiếu, Lưu thiếu thua cuộc đua, còn có thể dễ dàng tha cho Vu Sơn Huy sao?

Vu Sơn Huy sửng sốt, có thể nói đây là lý do vì sao mà em trai kế của anh lại ở bên này, nhưng vẫn là thành thật nói: "OK, tôi nghe anh, ta lấy địa chỉ gửi cho anh rồi, anh tới nhanh lên đi nha!"

Bạch Thừa Hàn cúp điện thoại, chờ đến khi nhìn thấy địa chỉ Vu Sơn Huy gửi tới, tìm được số điện thoại của Lệ Tử Tranh mà anh đã hỏi tài xế vào buổi sáng, gửi một tin nhắn qua.

Vu Sơn Huy nói đến một nơi gọi là quán bar Rio, cách khách sạn Bạch Thừa Hàn ở không xa, hơn nửa giờ đi xe. Anh gọi taxi đi qua, đến nơi gọi điện thoại ở cửa cũng không thấy Vu Sơn Huy, cũng không thấy cậu ta ở cửa chờ anh.

Bạch Thừa Hàn nhíu mày, cất bước đi vào bên trong, lại bị người ngăn lại, người giữ cửa cung kính nói: "Vị tiên sinh này có thẻ hội viên không? Chỗ chúng tôi chỉ chấp nhận hội viên, chỉ chiêu đãi hội viên cùng với khách mà bọn họ mang đến.”

Không đợi Bạch Thừa Hàn trả lời, bên cạnh đột nhiên vươn tới một bàn tay, đầu ngón tay đang nắm một tấm thẻ mạ vàng đơn giản, mặt trên chỉ có bốn chữ đơn giản 【 Thành viên Bar Rio 】.

Bạch Thừa Hàn nghiêng đầu nhìn, vừa vặn nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng của Lệ Tử Tranh. Từ góc độ này của cậu ấy nhìn giống Lệ Dự một hai phần, quay đầu nhìn lại người ở phía sau, bởi vì cách rất gần thêm ánh đèn bảy màu lóe ra từ bên ngoài quán bar chiếu rọi trên mặt cậu ấy lúc sáng lúc tối nhìn vẻ mặt không được rõ ràng lắm.

Bạch Thừa Hàn lạnh lùng thu hồi ánh mắt, Lệ Tử Tranh lại không thu hồi tầm mắt, người đàn ông trẻ tuổi mặc một thân áo sơ mi quần đen đơn giản, đội mũ khẩu trang, rõ ràng hẳn là rất khó nhận ra, nhưng Lệ Tử Tranh sau khi nhìn thấy tin nhắn tới, lần đầu tiên nhìn thấy bóng lưng đối phương liền nhận ra, thậm chí ngay cả chính Lệ Tử Tranh cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Đến khi đối diện với ánh mắt của Bạch Thừa Hàn, Lệ Tử Tranh biết mình không nhận lầm, thật sự là Bạch Thừa Hàn.

Bởi vì Lệ Tử Tranh có thẻ hội viên, cho nên bọn họ rất dễ dàng được thả. Vừa đi vào, tiếng người khắp nơi ồn ào.

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc cơ hồ muốn đem lỗ tai người chấn điếc, Bạch Thừa Hàn gọi cho Vu Sơn Huy mấy cuộc điện thoại nhưng vẫn không ai nghe như cũ, chỉ có thể gửi một tin nhắn đi để hỏi anh ta ở nơi nào.

Bạch Thừa Hàn mơ hồ có loại dự cảm không lành, Trương Nghĩa kia ở đây, chẳng lẽ Vu Sơn Huy không nghe lời anh nhắc nhở sao?

Mà một trong ghế lô ở lầu hai bên kia, Vu Sơn Huy đang nửa nằm sấp ở trên bàn, nghiêng đầu nằm sấp ở trên bàn thủy tinh. Anh ta cố gắng muốn chống đỡ nhưng bởi vì tay chân như đang nhũn ra hoàn toàn đứng không nổi, nghiêng đầu nhìn phía trước, hai mắt như bị thiêu đốt lửa cháy hừng hực, âm thanh làm giật mình, nhưng cũng cố nói lời tàn nhẫn nhất: "Trương Nghĩa Nhật XX, mày phản bội tao!"