Lệ Tử Tranh theo phản xạ có điều kiện lui về phía sau hai bước, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút: “Cậu...”
Bạch Thừa Hàn dựa cửa, lạnh lùng chặn đường đi, hiển nhiên không định cho anh vào: “Có việc gì?”
Lệ Tử Tranh cau mày: “Tại sao cậu lại tới đây? Nếu là vì chuyện giữa tôi và Văn Vũ, tôi biết điều này không công bằng với cậu, nhưng tôi yêu cậu ấy, cả đời này cũng chỉ cưới một mình cậu ấy. Cho dù cậu có...” Lời của anh còn chưa nói xong đã bị ánh mắt châm chọc của Bạch Thừa Hàn cắt đứt, lời nói khuyên ngăn và sẽ bồi thường cho cậu đến miệng rồi lại không thể nói ra được nữa.
Anh ở nhà cũ theo bản năng nhìn thấy Bạch Thừa Hàn thì cảm thấy lão phu nhân vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn Bạch Thừa Hàn ở lại đây bồi dưỡng tình cảm với anh.
Cũng không biết vì sao nhìn Bạch Thừa Hàn cười châm biếm, anh lại có cảm giác hoảng loạn.
Bạch Thừa Hàn nhìn anh một cái, sự châm biếm trong đáy mắt không hề giảm mà càng tăng lên: “Anh lấy đâu ra tự tin cảm thấy tôi tới Lệ gia là vì anh?”
“Vậy cậu còn có thể vì ai chứ...” Lời này còn chưa nói xong, anh đột nhiên nhớ tới một người, sững sờ tại chỗ. “Cậu nói tới gặp chú nhỏ?”
Hai ngày nay anh bị răn dạy nhốt trong phòng vẫn chưa ra ngoài, cho nên cũng không biết tình hình chú rất lâu rồi.
Bạch Thừa Hàn mặc kệ anh, nhưng không có nghĩa là đối phương đã nhảy nhót đến trước mặt anh lại không làm gì: “Thay vì suy nghĩ quá nhiều, không bằng quan tâm chuyện của mình trước đi.”
“Cậu có ý gì hả?”
“Ý ở trên mặt chữ, anh nói cả đời này anh chỉ cưới một mình Bạch Văn Vũ, mà cậu ta có đồng ý chỉ gả cho mình cậu hay không thì chưa biết.” Biểu cảm của Bạch Thừa Hàn mang theo chút suy nghĩ.
Sắc mặt Lệ Tử Tranh trầm xuống: “Cậu đừng nói bậy.”
Sự giáo dục tốt của Lệ gia đã ngăn anh nói những lời khó nghe, nhưng anh vẫn không vui, thậm chí đáy lòng mơ hồ lại mang theo một loại cảm xúc khó tả đang bén rễ nảy mầm, để đạt được thứ mình muốn mà chưa từ bỏ ý định châm ngòi ly gián sao?
Nhưng rất nhanh suy nghĩ này bị lời nói của Bạch Thừa Hàn bóp chết: “Nói bậy? Tôi cảm thấy anh với Bạch Văn Vũ chắc là cũng giống nhau, nhưng anh lại không giỏi thể hiện ra ngoài như cậu ta. Nếu không, vì sao Bạch Văn Vũ lại tiếp nhận bảo vật gia truyền của anh em tốt nhà anh chứ? Bảo vật gia truyền có hàm ý như thế nào chắc hẳn anh cũng hiểu rõ. Một khi đã tiếp nhận... cậu chắc chắn nếu cậu không còn đối xử tốt với Bạch Văn Vũ thì cậu ta sẽ không đi tìm mối lương duyên khác?”
Bạch Thừa Hàn không biết Bạch Văn Vũ cướp đá vận may của nhà nào để gia tăng vận khí, nhưng trong lòng anh lại có một suy đoán.
Bạch Văn Vũ và Trữ Kim Thịnh khá gần, gia nghiệp nhà họ Trữ lại lớn, tin chắc bảo vật gia truyền vận khí nhất định cũng mạnh, vì vậy không ngăn được cậu ta đánh cược một lần khiến hai người thêm chút buồn bã.
Nếu đúng thật là bảo vật gia truyền của Trữ Kim Thịnh, cũng không biết Bạch Văn Vũ vì an ủi Lệ Tử Tranh mà có thể trả lại đồ hay không.
Một khi trả lại, như vậy cậu ta sẽ phải nhận phản vận khí.
Đây là một thỏa thuận mua bán không thua lỗ.
Sắc mặt Lệ Tử Tranh tái mét: “Văn Vũ tuyệt đối sẽ không nhận thứ này.”
Bạch Thừa Hàn vô tội nhún nhún vai: “Vậy...sao?”
Lệ Tử Tranh nhìn chằm chằm vào anh, cuối cùng cắn chặt răng: “ Tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy.” Anh ấy lập tức xoay người, đương nhiên là định đi tìm Bạch Văn Vũ.
Bạch Thừa Hàn lười quản nữa, nhưng không đợi tới buổi tối ăn cơm, quản gia vội vã tìm tới: “Anh Bạch, bên chỗ Ngũ gia phát sinh chút sự cố, sợ là phải đi qua đó trước, trong lúc này không biết anh Bạch có tiện không?”
Sắc mặt Bạch Thừa Hàn ngừng lại, không chút do dự: “Tiện.”
Chờ Bạch Thừa Hàn theo quản gia đi ra khỏi nhà rồi đi vòng qua ra phía sau, nơi đó có vẻ yên tĩnh hơn, đến gần mới có thể nhìn thấy mấy sư thầy mặc áo cà sa, khắp nơi đều là mùi gỗ đàn hương.
Biểu cảm của Bạch Thừa Hàn càng nghiêm trọng, nhất là càng đi càng tới gần, trong đầu cậu hiện lên trong đầu hình ảnh kiếp trước Lệ Dự cả người máu me che chở cậu, trái tim giống như có hòn đá đè lên, khiến cậu không thở nổi.
Cậu biết nhà họ Lệ có biện pháp khác thì cũng sẽ không nghĩ đến việc xung hỉ, xem ra tình hình của Lệ Dự cũng không tốt lắm.
Thậm chí kiếp trước cho dù Lệ Dự tỉnh lại cũng không khá hơn bao nhiêu.
Cho nên Bạch Thừa Hàn càng khẩn trương muốn có được phản vận khí, chỉ cần đạt tới một trăm, hắn có thể thăng cấp được linh tuyền trì, đến lúc đó có thể dùng nước linh tuyền trì ngâm cơ thể Lệ Dự.
Lão phu nhân thấy Bạch Thừa Hàn đi lại, vội vàng đi lại, mắt bà đỏ đỏ, vừa nãy đang nói chuyện với sư thầy, nghĩ đến lời của sư thầy trong lòng lại càng đau đớn, cố gắng giữ vững tinh thần, hôm nay chỉ có thể cố gắng chữa ngựa chết thành ngựa sống.
“Anh Bạch, đợi lát nữa chỉ cần làm theo chỉ thị của sư thầy đọc một ít lời cầu phúc là được rồi, kính nhờ anh.” Đáy mắt lão phu nhân mang theo mong đợi, tuy rằng biết hy vọng xa vời, nhưng vẫn như cũ không muốn từ bỏ, muốn thử một lần.
Bạch Thừa Hàn nhẹ giọng an ủi nói: “Lão phu nhân khách khí rồi.”
Nói xong thì nhìn về phía cánh cửa đang đóng lại, cất bước đi tới.
Khi cửa bị đẩy ra, anh đi vào trong.
Phảng phất xuyên qua cánh cổng thời không của quá khứ và hiện tại, cách nhiều năm như vậy lại lần nữa nhìn thấy cố nhân đã mất từ lâu đó.