Chương 48: Sống chung bắt đầu.

Edit: FAFOEVER.

Màn đêm đen kịt một mảnh, sâu như đại dương không thấy đáy, lại tô điểm thêm chút lấp lánh của sao trời, ánh trăng màu bạc bảo phủ khắp nơi, phố lớn ngõ nhỏ ở Giang thành đều mở đèn, cả thành phố tràn ngập ánh sáng lung linh.

Phòng khách trong nhà Khương Hựu Lễ đang mở đèn sáng trưng.

Lộ Dao Y một mình ngồi ở phòng khách xem ti vi.

Không biết qua bao lâu, ở huyền quan truyền đến tiếng mở cửa.

Lộ Dao Y biết chắc chắn là Lễ Hạc Niên trở về, thế là ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha chờ, quả nhiên rất nhanh liền nhìn thấy Lễ Hạc Niên.

Chỉ thấy Lễ Hạc Niên cầm hai bao chứa đầy nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng khách.

Lễ Hạc Niên trên bả vai còn vắt một cái áo khoác âu phục màu đen.

Lộ Dao Y đứng lên nhẹ giọng gọi: "Lễ thúc thúc, thúc trở về rồi."

Lễ Hạc Niên ánh mắt nhu hòa: "Dao Dao tới rồi sao."

Lộ Dao Y: "Vâng."

Lễ Hạc Niên nhìn quanh phòng khách cũng không thấy Khương Hựu Lễ, thế là đi tới hỏi Lộ Dao Y, "Dao Dao, làm sao chỉ một mình con ở phòng khách thôi vậy? Đinh Đinh đi đâu rồi?"

Lộ Dao Y: "Đinh Đinh ở trên lầu ạ."

Lễ Hạc Niên: "Vậy sao..."

Hắn buông hai cái túi xuống, sau đó đem áo khoác vắt lên thành sô pha, thanh âm ôn nhu làm cho người khác thả lỏng: "Muộn như vậy chắc là đói bụng rồi đúng không? Để thúc thúc đi nhà bếp làm cơm, Đinh Đinh trước nói với ta là con thích ăn cánh gà cùng xương sườn, cho nên hôm nay thúc thúc có mua cánh gà cùng xương sườn về."

Nói xong lại cầm hai cái túi lên đi về hướng nhà bếp.

Đi được hai bước bỗng nhiên dừng lại.

Sau đó quay đầu lại nhìn Lộ Dao Y nói: "Dao Dao, không bằng con lên lầu gọi Đinh Đinh đi? Dù sao cũng sắp ăn cơm, gọi nàng xuống sớm một chút cũng tốt."

Lộ Dao Y gật đầu: "Dạ được."

Nàng vừa nãy ngồi ở phòng khách vẫn luôn muốn đi lên lầu tìm Khương Hựu Lễ.

Hiện tại cuối cùng cũng có lý do.

Lễ Hạc Niên: "Ừm, đi đi."

Nói xong tiếp tục đi về hướng nhà bếp.

Chờ thân ảnh của Lễ Hạc Niên biến mất, Lộ Dao Y lúc này mới đi về hướng cầu thang, mới vừa lên đến lầu hai liền nghe được âm thanh chuyển động của vali, sau đó liền tình cờ gặp Khương Hựu Lễ đang kéo vali đi tới cầu thang.

Tầm mắt của nàng rơi vào vali Khương Hựu Lễ đang kéo.

Sau đó hỏi: "Ngươi cầm vali làm gì vậy?"

Khương Hựu Lễ kéo vali đi tới trước mặt Lộ Dao Y, cô thở dài có chút bất đắc dĩ nói: "Tối hôm nay không phải liền qua nhà ngươi ở sao? Lộ a di cùng Quan a di cũng không biết lúc nào mới trở về, vì vệ sinh cá nhân tiện hơn, khoảng thời gian này ta vẫn là lấy ít đồ mang qua nhà ngươi vậy."

Lộ Dao Y che giấu nội tâm đang nhảy nhót, mặt vô cảm nhìn Khương Hựu Lễ.

Khương Hựu Lễ chạm mắt với Lộ Dao Y, "Mà ngươi lên đây làm gì?"

"Lễ thúc thúc mới về, hiện tại ở nhà bếp làm cơm tối. Cũng sắp ăn cơm nên thúc thúc bảo ta lên gọi ngươi xuống trước."

"Ừ." Khương Hựu Lễ lạnh nhạt nói, "Vậy xuống thôi."

Lộ Dao Y: "Ừm."

Ăn tối xong đã hơn 9h, Lễ Hạc Niên dọn nhà bếp xong thì đi ra phòng khách đối với Khương Hựu Lễ cùng Lộ Dao Y nói: "Hai con ngày mai còn phải dậy sớm đi học, bây giờ liền đi đi, ngủ sớm dậy sớm mới không bị dậy muộn."

Khương Hựu Lễ cùng Lộ Dao Y gật gật đầu.

Lễ Hạc Niên đưa hai người đến cửa vẫn luôn dặn dò: "Buổi tối nhớ khóa kỹ cửa, có việc liền gọi điện thoại cho ta, còn nữa, không được quên đặt đồng hồ báo thức, nhớ kỹ chưa."

Khương Hựu Lễ: "Biết rồi."

Lễ Hạc Niên đem vali cho Khương Hựu Lễ, "Vậy các con đi qua đi."

Khương Hựu Lễ: "Con đi đây."

Nói xong liền xoay người đi qua bên kia.

Lộ Dao Y thanh tuyến ôn nhu: "Lễ thúc thúc, tạm biệt."

Lễ Hạc Niên: "Ừm."

Lộ Dao Y bước vài bước đi sau Khương Hựu Lễ.

Lễ Hạc Niên đứng ở cửa nhìn Khương Hựu Lễ cùng Lộ Dao Y dần biến mất dưới màn đêm, khóe môi dần cong lên thành ý cười.

Hai đứa nhỏ này cũng thật xứng đôi mà.

Hắn ở trong lòng nói.

Trong không khí tràn ngập mùi của buổi tối cùng mùi của cây xanh, ánh trăng chiếu lên hai người, Khương Hựu Lễ kéo vali đi ở phía trước Lộ Dao Y, âm thanh kéo lăn của vali trong buổi tối yên tĩnh có vẻ đặc biệt to.

Đồng thời làm người nghe có chút phiền lòng, nhưng liền lập tức đã đến nhà Lộ Dao Y.

Lộ Dao Y đứng ở cửa lấy chìa khoá ra mở cửa.

Cửa mở ra.

Chỉ thấy Hạnh Vận lúc này lắc đuôi nhỏ đứng cửa nhìn các nàng.

Còn kêu vài tiếng phụ họa.

"Gâu gâu gâu ——"

Khương Hựu Lễ cúi đầu nhìn tiểu khả ái Hạnh Vận, tâm tình bỗng nhiên trở nên tốt đẹp, cô xách vali đi vào, sau đó thả xuống ngồi xổm duỗi 2 tay về phía Hạnh Vận, "Tiểu Hạnh vận, mau tới đây để ta ôm một cái nào."

Hạnh Vận lập tức mừng rỡ bước chân ngắn nhào vào trong lòng Khương Hựu Lễ.

Nó rất thích Khương Hựu Lễ.

Còn liếʍ mặt nàng.

Khương Hựu Lễ bị Hạnh Vận nhiệt tình chọc cho không nhịn được cười lên, cô một tay ôm Hạnh Vận đứng lên, sau đó đổi dép kéo vali đi vào bên trong.

"Tiểu Hạnh Vận ~ ngươi làm sao lại đáng yêu như thế?"

Hạnh Vận lại kêu vài tiếng.

"Gâu gâu gâu ——"

Lộ Dao Y nhìn bóng lưng Khương Hựu Lễ một tay ôm Hạnh Vận một tay kéo vali.

Khóe môi phác hoạ một độ cong xinh đẹp.

Thật tốt a...

Nàng nhất định phải quý trọng thế giới hai người hiếm hoi này.

. . . . .

Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt liền tới thứ sáu.

Hai ngày gần đây nhiệt độ chợt giảm xuống, hơn nữa còn có mưa to đổ xuống.

Hai ngày này Khương Hựu Lễ vì không phiền phức Lễ Hạc Niên đưa cô cùng Lộ Dao Y đi học, nên mỗi ngày đều là chính mình đạp xe, hôm nay trời xem như cũng đẹp, nắng chứ không phải mưa nữa.

Chỉ là gió vẫn còn rất lớn.

Khương Hựu Lễ cùng Lộ Dao Y sáng sớm cùng nhau đạp xe ra cửa.

Lúc hai người đến trường học tình cờ gặp Trần Hoài An đang đứng ở cổng trường chờ Khương Hựu Lễ, Trần Hoài An hướng về Khương Hựu Lễ phất phất tay, "Lão Đại, bên này!"

Khương Hựu Lễ đạp xe qua bên chỗ Hoài An.

Lộ Dao Y thì lại trực tiếp đạp xe vào trong trường.

Trần Hoài An quay đầu lại liếc mắt nhìn bóng lưng của Lộ Dao Y, sau đó tò mò hỏi Khương Hựu Lễ, "Lão Đại, ngươi mấy ngày nay làm gì mà đều cùng Lộ Dao Y đến trường vậy? Ngươi cùng Lộ Dao Y sẽ không phải là đã bắt tay giảng hòa, trở thành bạn tốt đấy chứ?"

Khương Hựu Lễ chưa đáp lại.

Bạn tốt sao?

Cô cùng Lộ Dao Y đời này cũng không thể bắt tay giảng hòa trở thành bạn tốt.

« úi xời, ko làm bạn tốt thì làm ny, ko muốn thành ny thì vợ chồng cũng được mà :> »

Chỉ là, đối với Lộ Dao Y tốt hơn một chút thì cũng có thể.

Thế là nhàn nhạt trả lời: "Nói ra rất dài dòng, thôi vẫn là không nói vậy."

Trần Hoài An thấy Khương Hựu Lễ không muốn nói cũng không có hỏi thêm, mà là quay đầu xe nhìn Khương Hựu Lễ cười đến xán lạn, "Đi thôi lão Đại, tới phòng học ngủ thôi."

Khương Hựu Lễ đạp xe đi vào, "Đi thôi."

Một lúc sau, Khương Hựu Lễ cùng Trần Hoài An đi tới phòng học.

Khương Hựu Lễ mới vừa ngồi xuống lại nhìn thấy một thư tình nặc danh đặt ở trong hộc bàn, cô hơi nhíu mày cầm lá thư lên, hơi không kiên nhẫn vỗ vào trên bàn Trần Hoài An, "Hoài An, giúp ta vứt cái này đi."

Trần Hoài An cúi đầu nhìn phong thư đỏ trên bàn, hỏi: "Đây là cái gì?"

Khương Hựu Lễ: "Thư tình."

Trần Hoài An: "..." ༼⁰o⁰;༽

Hắn theo bản năng tăng cao âm lượng: "Thư tình? !"

Nghe tiếng, Lộ Dao Y nhấc mắt liếc mắt nhìn Khương Hựu Lễ ngồi ở phía trước.

Tầm mắt chậm rãi rơi vào phong thư màu đỏ trên bàn Trần Hoài An.

Chỉ nghe Khương Hựu Lễ nói: "Đúng vậy, thư tình."

Trần Hoài An cầm lấy phong thư nhìn tới nhìn lui, "Là đưa cho ngươi sao?"

Khương Hựu Lễ: "Nếu không thì làm gì lại ở trong hộc bàn của ta?"

Trần Hoài An đột nhiên cười cười: "Lão Đại, thật không ngờ vẫn còn có người dám viết thư tình cho ngươi nha, ta còn tưởng rằng trường học đã không còn ai dám viết thư tình cho ngươi đây."

Khương Hựu Lễ: "Nói thật ta cũng không nghĩ tới sẽ có người đưa thư tình cho ta."

Cô không để ý lắm liếc nhìn phong thư màu đỏ, "Còn đưa tận ba lần."

Trần Hoài An hơi kinh ngạc nói: "Đã đưa ba lần rồi ư?"

(☉。☉)

Khương Hựu Lễ: "Ừm."

Cô nói xong suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Người này ngoại trừ tuần trước thi nên không có đưa thư tình cho ta, còn 2 tuần trước đó đến tuần này là đã 3 lần rồi, hơn nữa chỉ đưa vào mỗi thứ 6."

Cô cũng nghĩ không ra là tại sao lại đưa cố định vào thứ 6.

"Không biết tại sao chỉ có thứ sáu mới đưa cho ta."

"Lão Đại." Trần Hoài An đăm chiêu, "Vậy ngươi biết là ai đưa sao?"

Khương Hựu Lễ: "Đây là một phong thư nặc danh."

Ý tứ chính là không biết là ai đưa.

Trần Hoài An nhìn hoa văn xinh đẹp trên thư, sau đó nghiêm túc suy tư một chút, "Lão Đại, vậy ngươi có muốn biết là ai đưa cho ngươi thư tình không?"

Nghe vậy, Khương Hựu Lễ không chút do dự trả lời: "Không muốn."

Nói xong lại bồi thêm một câu: "Thế nhưng..."

Trần Hoài An nhìn mặt nghiêng của Khương Hựu Lễ, "Thế nhưng cái gì?"

Khương Hựu Lễ: "Ta muốn người này đừng đưa nữa."

Cô vẫn không có thích có người đưa thư tình cho cô, còn không bằng trực tiếp quang minh chính đại đến theo đuổi, như vậy cô liền từ đầu từ chối luôn, cô cảm thấy Omega mà có thể làm cô rung động còn chưa có xuất hiện.

Trần Hoài An một hồi liền hứng thú, "Cái này thì dễ thôi."

Khương Hựu Lễ không lên tiếng.

"Lão Đại." Trần Hoài An nói tiếp, "Ta có thể giúp ngươi bắt được người này."

Khương Hựu Lễ nhìn Trần Hoài An, "Làm sao bắt?"

"Ngươi không phải nói người này chỉ thứ 6 mới đưa thư tình sao? Vậy thì thứ 6 tuần sau có thể sẽ đưa tiếp." Trần Hoài An đột nhiên hướng về phía Khương Hựu Lễ cười nham hiểm, "Chỉ cần chúng ta thứ 6 tới sớm một chút là được, ta bảo đảm tuyệt đối sẽ bắt được cái người đưa thư tình cho ngươi."

Khương Hựu Lễ đăm chiêu: "Ừm... Cũng đúng."

"Lão Đại, chuyện này liền để ta làm đi." Trần Hoài An vỗ vỗ vai Khương Hựu Lễ vai, "Ta nhất định giúp ngươi bắt được người này."

Khương Hựu Lễ từ túi áo khoác trường lấy điện thoại ra, "Ừm."

Trần Hoài An: "Lão Đại, vậy ngươi có còn nhìn phong thư tình này không?"

Khương Hựu Lễ: "Không nhìn."

Trần Hoài An: "Vậy ta ném nha?"

Khương Hựu Lễ: "Vứt đi."

Trần Hoài An: "Được rồi."

Nói xong cũng đứng dậy ném vào thùng rác.

Lộ Dao Y dư quang thoáng nhìn phong thư mà Trần Hoài An mới ném vào thùng rác, sau đó mặt vô cảm thu tầm mắt lại cúi đầu nhìn sách anh văn.

Đối với chuyện có người đưa thư tình Khương Hựu Lễ, nàng cũng không có cảm giác nguy hiểm.

Trái lại còn cảm thấy...

Nàng càng nên lợi dụng tốt cơ hội ở chung lần này.

Buổi tối.

Khương Hựu Lễ cùng đám bạn ra ngoài chơi chưa có về nhà ăn cơm tối, Lộ Dao Y ở nhà Khương Hựu Lễ ăn cơm tối xong liền trở về, về đến nhà liền vẫn ôm Hạnh Vận ngồi ở trên sô pha xem ti vi, mắt thấy đã đã đến 9h rưỡi tối Khương Hữu Lễ vẫn chưa trở về.

Lộ Dao Y di động bỗng nhiên “ting” mấy tiếng.

Nàng cầm điện thoại lên nhìn thấy là Khương Hựu Lễ phát tới mấy cái tin nhắn.

Thế là mở ra tin nhắn ra.

【 Lộ Dao Y, ta chắc phải rất muộn mới về. 】

【 Chìa khóa dự phòng ta có mang theo rồi. 】

【 Ngươi đóng cửa cẩn thận, ngủ trước đi, không cần chờ ta. 】

Lộ Dao Y nhàn nhạt đáp một chữ.

【 Được. 】

Từ ngoài cửa sổ gió nhiều lần thổi vào, lạnh thấu xương, làm Lộ Dao Y không nhịn được rùng mình một cái, nàng thân thể hơi rụt lại, sau cũng không để ý nữa.

Vẫn chăm chú ôm Hạnh Vận tiếp tục ngồi xem ti vi.

Đêm đã khuya.

Khương Hựu Lễ khi về đến nhà cũng đã rạng sáng, 12h rưỡi.

Cô tưởng Lộ Dao Y đã sớm đi ngủ, không nghĩ tới trong phòng khách vẫn còn đèn, nghĩ lại cũng có thể là Lộ Dao Y để đèn cho mình, chờ cô đi vào phòng khách mới phát hiện cũng không phải vậy.

Bởi vì, Lộ Dao Y hiện tại đang nằm ở trên sô pha trong phòng khách ngủ say.

Hạnh Vận cũng nằm ngủ bên người Lộ Dao Y.

« ultr, hình ảnh này giống vợ ở nhà đợi chồng đi nhậu zìa thế nhỉ (ㆁωㆁ)»

Khương Hựu Lễ nhẹ nhàng đi tới cúi đầu nhìn Lộ Dao Y đang say giấc, Lộ Dao Y ngũ quan tinh xảo ôn nhu mà xinh đẹp, trên mặt có chút đỏ ửng làm cả người trở nên phong tình, ánh mắt cô nhìn Lộ Dao Y dần dần trở nên ôn nhu, Lộ Dao Y khi yên tĩnh không đối nghịch với cô thật sự rất mê người.

Vẫn cứ mềm mại như này thì tốt biết bao.

Cô cũng không nhìn nữa, mà là đẩy vai Lộ Dao Y.

"Lộ Dao Y."

Lộ Dao Y nằm cũng không có phản ứng.

Khương Hựu Lễ lại gọi vài tiếng Lộ Dao Y vẫn không có tỉnh, thế là ngồi xổm xuống hai tay ôm mặt Lộ Dao Y, muốn lắc tỉnh nàng, nhưng nóng bỏng từ đầu ngón tay truyền đến làm cho cô giật mình, cô nhanh chóng sờ lên trán Lộ Dao Y.

Quá nóng rồi.