Chương 41: Có việc thì ngươi phụ trách.

Edit: FAFOEVER.

Lộ Dao Y ôm tiểu cẩu ngồi xổm ở bên người Khương Hựu Lễ nhìn vẻ mặt thống khổ không ngừng rơi lệ của Khương Hựu Lễ, nhíu mày đau lòng nói: "Ta không phải rủa ngươi hỏng đi... Ta chỉ là thấy ngươi như thế, đau lòng lo lắng ngươi có bị ta đυ.ng hỏng hay không thôi..."

Khương Hựu Lễ: "..."

Lộ Dao Y: "Khương Hựu Lễ... Ngươi có ổn không?"

Khương Hựu Lễ hạ thân đã đau đến như không phải thân thể của chính mình, nước mắt không khống chế mà tuôn ra ngoài, chảy xuống rơi ở trên sàn nhà, cô dùng hết chút sức lực cuối cùng nói: "Ngươi đừng nói chuyện với ta... Ta nghỉ ngơi một lúc là tốt rồi..."

Lộ Dao Y: "Được..."

Một lát sau.

Khương Hựu Lễ cuối cùng đau đớn từ hạ thân chậm rãi hạ xuống, gân xanh cùng gò má đỏ ửng dần dần rút đi, cô phân hóa thành Alpha lâu như vậy, từ lúc đó tới giờ không nghĩ tới cái ngoạn ý này khi bị đυ.ng vào thế nhưng sẽ đau như vậy.

Lộ Dao Y vừa nãy ngã đυ.ng vào suýt chút nữa đem người của cô đều đυ.ng đến không còn.

Thật sự quá đau...

Cô hiện tại xem như là biết điểm trí mạng trên người Alpha.

Cô xoa mặt chậm rãi từ dưới đất ngồi dậy.

Lộ Dao Y thấy thế vội vã đem tiểu bạch cẩu thả ở trên sàn nhà, duỗi ra muốn đỡ Khương Hựu Lễ đứng lên, Khương Hựu Lễ lập tức từ chối: "Không có chuyện gì, không cần ngươi dìu ta."

Nói xong đàng hoàng trịnh trọng bổ sung một câu: "Ta không có bị hỏng, ta có thể tự đi."

Lộ Dao Y đành phải là thu tay về, "Được..."

Khương Hựu Lễ chậm rãi từ dưới đất đứng lên, chỉ cảm thấy chân có chút nhũn ra, nhưng hạ thân đúng là không có đau đớn như vừa nãy, cô đứng vững gót chân chậm rãi đi tới sô pha gần đó ngồi xuống, sau đó như là tự an ủi cởi dép ra ngồi xếp bằng.

Nếu như Lộ Dao Y không có ở đây, nếu như nơi này không phải nhà Lộ Dao Y mà là nhà mình, cô khả năng đã sớm cởϊ qυầи ra để kiểm tra cái ngoạn ý kia.

Cô chậm rãi cúi đầu.

Ai... Thực sự là quá mất mặt...

Cô không chỉ có ở trước mặt Lộ Dao Y dựng lên trên người Lộ Dao Y, còn bị Lộ Dao Y ngã vào cái ngoạn ý kia đau đến suýt chút nữa qua đời, thực sự là quá mất mặt, cô đột nhiên cảm thấy những chuyện không thể tả của chính mình hình như đều bị Lộ Dao Y nhìn thấy.

"..."

Ông trời có phải là đang cố ý đùa bỡn cô không đấy?

Khó ưa a...

Lộ Dao Y ôm tiểu cẩu đi tới ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt lo âu nhìn Khương Hựu Lễ hỏi: "Khương Hựu Lễ... Nếu không thì ngươi đi bệnh viện khám thử?"

Khương Hựu Lễ: "..." (・_・;)

Cô khẽ lắc đầu, "Không cần... Ta nghỉ ngơi một lúc là tốt rồi."

"Ngươi liền coi như... Xưa nay chưa từng xảy ra chuyện này đi."

Cô thật sự cảm thấy quá mất mặt.

Lộ Dao Y không nhịn được hỏi: "Nếu như ta thật sự đυ.ng hỏng ngươi thì làm sao bây giờ?"

Khương Hựu Lễ: "..." (;;;・_・)

Cô có chút không biết nói gì nhìn về phía Lộ Dao Y, "Ngươi hi vọng ta hỏng đi sao?"

Lộ Dao Y là muốn thành Omega được Khương Hựu Lễ tiêu ký vĩnh viễn, nàng đương nhiên không hy vọng thân thể Khương Hựu Lễ hỏng đi, nếu như Khương Hựu Lễ thân thể hỏng rồi vậy mang ý nghĩa Khương Hựu Lễ khả năng không cách nào cùng với nàng làm chuyện kia, cũng không cách nào để Khương Hựu Lễ tiêu ký nàng vĩnh viễn, vậy nàng... thế là nói: "Không phải... Ta chỉ là lo lắng ngươi..."

"Không có chuyện gì." Khương Hựu Lễ nói, "Hỏng rồi thì nói sau đi."

Cô nói xong đột nhiên duỗi hai tay hướng về Lộ Dao Y, "Để ta ôm nó đi."

Lộ Dao Y cúi đầu liếc mắt nhìn tiểu cẩu ở trong ngực, sau đó giao cho Khương Hựu Lễ, "Ngươi ở đây nghỉ ngơi một lúc, ta lập tức quay lại."

Sau đó đứng dậy rời đi.

Khương Hựu Lễ nhìn bóng lưng của Lộ Dao Y, "Ngươi đi đâu vậy?"

Lộ Dao Y: "Nhà bếp."

Khương Hựu Lễ thu tầm mắt lại nhìn tiểu bạch cẩu ở trong ngực, tiểu bạch cẩu tẩy đi một thân dơ bẩn nên giờ trên người vừa thơm vừa sạch sẽ, nhan trị còn tăng lên không ít, cô cảm thấy giống như một chú chó bản địa thuần trắng vô gia cư, nếu như không phải Lễ Hạc Niên đối với lông chó dị ứng, cô nhất định sẽ nhận nuôi tiểu khả ái này.

Một lúc sau, Lộ Dao Y bưng một bát bốc hơi nóng đi tới.

Lộ Dao Y cẩn thận từng li từng tí một mà cầm chén đặt ở trên khay trà, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Khương Hựu Lễ vẻ mặt ôn nhu vuốt tiểu bạch cẩu, nói: "Khương Hựu Lễ, ngươi hôm nay dính mưa, mau uống bát canh gừng này đi, miễn cho lại cảm mạo."

Khương Hựu Lễ ngẩng đầu nhìn về canh gừng trên khay trà.

Lộ Dao Y đi nhà bếp cũng chỉ là hai ba phút, làm sao nhanh như vậy liền nấu xong canh gừng? Cô nghi hoặc mà hỏi: "Ngươi lúc nào nấu thì canh gừng?"

Lộ Dao Y: "Lúc ngươi tắm cho nó."

Khương Hựu Lễ: "Ừ..."

Hóa ra Lộ Dao Y sẽ tri kỷ như thế sao?

"Canh gừng nên uống khi nóng, ngươi hiện tại nhanh uống đi." Lộ Dao Y ngồi ở bên người Khương Hựu Lễ hướng Khương Hựu Lễ duỗi hai tay, "Đem nó cho ta ôm đi."

Khương Hựu Lễ nghe lời đem tiểu bạch cẩu giao cho Lộ Dao Y, "Được."

Lộ Dao Y đem tiểu cẩu đặt ở trên đùi, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó, tiểu bạch cẩu ngoan ngoãn nằm nhoài trên đùi Lộ Dao Y vẫy đuôi.

Còn kêu vài tiếng.

"Gâu, gâu, gâu ~"

Tiểu bạch cẩu tựa hồ rất thích cũng rất hưởng thụ Lộ Dao Y xoa đầu nó.

Khương Hựu Lễ di chuyển thân thể cúi người nâng bát canh gừng ở bàn lên, sau đó đặt ở bên môi nhẹ nhàng thổi, cô nghe được tiểu bạch cẩu kêu liền quay đầu nhìn sang, góc nghiêng tinh xảo không chút tì vết của Lộ Dao Y đập vào mắt, cô nhìn Lộ Dao Y vẻ mặt ôn nhu từ trong xương toát ra nhất thời có chút thất thần, nếu như Lộ Mỹ Thiện là Omega ôn nhu nhất mà cô từng gặp.

Như vậy Lộ Dao Y nhất định kế thừa ôn nhu của Lộ a di.

Cô chưa từng gặp Lộ Dao Y ôn nhu như thế bao giờ.

Có thể là đã gặp.

Chỉ là... Cô trước đây chưa bao giờ giống như bây giờ, nghiêm túc cẩn thận nhìn Lộ Dao Y.

Cô nhìn Lộ Dao Y, đột nhiên cảm giác thấy Lộ Dao Y hình như cũng không có chán ghét như vậy, thậm chí đột nhiên không biết tại sao mình lại chán ghét Lộ Dao Y.

Cô hình như căn bản không tìm được bất kỳ lý do nào để chán ghét Lộ Dao Y.

Lại như là cố tình gây sự... nên mới nói chán ghét.

"Khương Hựu Lễ."

Lộ Dao Y thanh âm êm tai đem tâm tư Khương Hựu Lễ kéo về hiện thực.

Khương Hựu Lễ hồi thần lại, "A?"

"Ngươi không cần đi tìm chủ nhân nguyện ý nhận nuôi nó đâu." Lộ Dao Y nhẹ nhàng vuốt tiểu bạch cẩu nằm nhoài trên đùi, ôn nhu nói, "Liền để nó ở lại nhà ta đi."

Khương Hựu Lễ hơi sững sờ.

Cô khó tin mà nhìn Lộ Dao Y, "Ngươi nguyện ý nhận nuôi nó?"

Lộ Dao Y: "Ừm."

Nàng ngẩng đầu nhìn về Khương Hựu Lễ, vừa vặn thấy ánh mắt kinh ngạc của Khương Hựu Lễ, sau đó hướng về phía Khương Hựu Lễ nhẹ nhàng cong cong khóe môi: "Ta nguyện ý nhận nuôi nó."

Khương Hựu Lễ: "Tại sao?"

Lộ Dao Y nhìn vào mắt Khương Hựu Lễ, ở trong lòng thầm nói.

Bởi vì ngươi, ta nhận nuôi nó có lẽ sẽ rút ngắn khoảng cách giữa chúng ta, lại có lẽ sẽ làm ngươi không tiếp tục chán ghét ta như vậy, ta cũng là thật sự muốn giúp ngươi nhận nuôi nó, chỉ là những lời tận đáy lòng này ta đều sẽ giấu ở trong bụng, không nói cho ngươi.

Nàng nhìn Khương Hựu Lễ lạnh nhạt nói: "Ta thích nó, bởi vì nó rất đáng yêu."

Khương Hựu Lễ: "Vậy Lộ a di cùng Quan a di..."

Lộ Dao Y: "Hai mẹ của ta vẫn luôn muốn nuôi một chú chó, thế nhưng bởi công tác quá bận không có thời gian để chăm sóc, thế nhưng ta vừa nãy đã gửi tin nhắn hỏi ý kiến rồi, mẹ ta đều nguyện ý nhận nuôi nó, còn nói chỉ cần ta chăm sóc nó là được, cho nên điểm này ngươi không cần lo lắng, mẹ ta đã đồng ý."

Khương Hựu Lễ trong lòng nhất thời trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, không biết nói cái gì mới có thể biểu đạt tâm tình bây giờ, cô chưa từng nghĩ tới Lộ Dao Y sẽ nhận nuôi tiểu bạch cẩu.

"Khương Hựu Lễ." Lộ Dao Y vuốt tiểu bạch cẩu, "Cho nó lấy cái tên đi."

Khương Hựu Lễ sửng sốt.

"Là ngươi cứu nó." Lộ Dao Y nhấc mắt nhìn vào mắt Khương Hựu Lễ, "Cho nên ngươi liền lấy cho nó một cái tên đi, nó nhất định cũng sẽ vui vẻ khi ngươi đặt tên cho nó."

Khương Hựu Lễ: "Hay là ngươi lấy đi, ngươi là chủ nhân của nó."

Lộ Dao Y: "Ngươi không có cứu nó ta cũng sẽ không trở thành chủ nhân của nó."

Khương Hựu Lễ: "Được rồi, vậy để ta đặt."

Lộ Dao Y: "Ừm."

Khương Hựu Lễ từ nhỏ đến lớn còn chưa từng có nuôi qua động vật nhỏ, cũng không có cho động vật nhỏ lấy tên, chuyện này vẫn đúng là không thế nào am hiểu cả, cô cụp mắt suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn về phía Lộ Dao Y nói: "Gọi nó Hạnh Vận thế nào?"

Lộ Dao Y hơi nhướng mày: "Tại sao gọi Hạnh Vận?"

"Bởi vì nó rất may mắn khi gặp được ta, cũng rất may mắn khi được ngươi nhận nuôi, trở thành chủ nhân của nó." Khương Hựu Lễ đắc ý cong lên khóe môi, trong mắt tỏa ra ánh sáng, "Tên này thế nào? Có phải là rất êm tai, rất có ý nghĩa không?"

"Là." Lộ Dao Y mặt mày nhẹ cong mỉm cười nói, "Vậy thì gọi Hạnh Vận đi."

Khương Hựu Lễ gật gật đầu, "Ừm."

"Ngươi mau uống canh gừng đi." Lộ Dao Y tầm mắt rơi vào chén canh trên tay Khương Hựu Lễ, "Đợi lát nữa chúng ta cùng nhau dẫn nó đi bệnh viện thú y khám một chút?"

Khương Hựu Lễ: "Được."

Buổi tối, trời mưa to đã ngừng được một lúc.

Khương Hựu Lễ cùng Lộ Dao Y mang theo Hạnh Vận từ bệnh viện thú y lúc trở lại đã bảy giờ rưỡi tối, Hạnh Vận tiểu khả ái này không có việc lớn gì, chỉ là dinh dưỡng không đầy đủ, chờ Hạnh Vận lại tĩnh dưỡng mấy ngày là có thể mang đi tiêm vắc xin.

Taxi dừng xe ở trước cửa nhà Lộ Dao Y, Lộ Dao Y ôm Hạnh Vận xuống xe, Khương Hựu Lễ cũng xuống xe cầm theo 2 túi đồ ăn cho Hạnh Vận.

Hai người cùng nhau đi vào trong nhà Lộ Dao Y.

Một lúc sau, Lộ Dao Y ấn chuông cửa nhà mình lên.

Lộ Mỹ Thiện đến mở cửa.

Khương Hựu Lễ cực kì ngoan ngoãn mỉm cười chào hỏi: "Lộ a di, chào buổi tối."

Lộ Mỹ Thiện nhìn Khương Hựu Lễ ôn nhu nở nụ cười: "Đinh Đinh, chào buổi tối."

Nói xong tầm mắt rơi vào Hạnh Vận đang được Lộ Dao Y ôm vào trong ngực.

Nàng vui vẻ nhìn Hạnh Vận, sau đó vừa nói vừa từ ôm đi Hạnh Vận ở trong l*иg ngực Lộ Dao Y, "Đây chính là Hạnh Vận sao? Thật đáng yêu a, nhanh để ta ôm một cái."

Lộ Dao Y liền đem Hạnh Vận giao cho Lộ Mỹ Thiện.

"Lộ a di, đây là đồ ăn lẫn đồ ăn vặt cho chó mua cho Hạnh Vận." Khương Hựu Lễ đi tới đem hai cái túi đặt ở trên sàn nhà trong cửa, "Hiện tại đã rất muộn, con đi về trước, ba của con còn ở nhà chờ con về ăn cơm đây."

Lộ Mỹ Thiện nhẹ nhàng gật đầu, "Được, Dao Dao, con đi tiễn Đinh Đinh về nhà đi."

Nghe vậy, Khương Hựu Lễ vội vã từ chối: "Không cần đâu Lộ a di."

Nhà cô ở ngay bên cạnh, không cần Lộ Dao Y đưa về.

Lộ Dao Y không để ý Khương Hựu Lễ, trực tiếp xoay người đạp lên ánh trăng chiếu trên con đường đá cuội vẫn còn đọng lại nước mưa, "Đi thôi, Khương Hựu Lễ, ta đưa ngươi về nhà."

Khương Hựu Lễ: "..."

Cự tuyệt thì không có tốt lắm, liền xoay người đi theo, "Lộ a di, gặp lại sau."

Lộ Mỹ Thiện: "Gặp lại."

Hai người đạp lên ánh trăng đi về phía trước.

Khương Hựu Lễ không lộ ra dấu vết quan sát Lộ Dao Y đi ở bên người, nàng hôm nay hình như chưa có chính thức nói cảm ơn Lộ Dao Y, mắt thấy còn có vài bước nữa liền tới cửa nhà mình, thế là đột nhiên dừng bước lại kêu một tiếng: "Lộ Dao Y."

Lộ Dao Y dừng bước lại nhìn về phía Khương Hựu Lễ, "Làm sao?"

Ánh trăng chiếu vào trên người Lộ Dao Y, phụ trợ cho đôi mắt óng ánh của Lộ Dao Y đặc biệt sáng sủa, Khương Hựu Lễ có chút không được tự nhiên nhìn Lộ Dao Y, nhưng vẻ mặt cực kì nghiêm túc, chân thành nói: "Hôm nay cảm ơn ngươi, ngươi đáp ứng ta để ta mang Hạnh Vận đến nhà ngươi tắm rửa cùng ngươi nguyện ý nhận nuôi Hạnh Vận, thật sự rất cảm ơn ngươi."

Lộ Dao Y từ trong mắt của Khương Hựu Lễ sự chân thành.

Khương Hựu Lễ là chân thành hướng về nàng nói cảm ơn.

Nàng cong cong khóe môi: "Đừng khách khí như thế Khương Hựu Lễ."

Khương Hựu Lễ nhìn Lộ Dao Y cười đến rung động lòng người bỗng nhiên càng không dễ chịu, cô là một người thị phi rõ ràng có ân tất báo, Lộ Dao Y hôm nay giúp cô như vậy, cô thật sự rất cảm kích Lộ Dao Y, cô đột nhiên cảm thấy Lộ Dao Y hình như cũng không có chán ghét như cỗ vẫn nghĩ, cũng không có không tốt như vậy, chỉ là so với người khác hơi tự luyến tí thôi.

Nhưng...

Cô mới không thừa nhận chính mình tựa hồ đã thay đổi cách nhìn đối với Lộ Dao Y.

Thế là nhìn sang chỗ khác, cố ý nghiêm mặt nói: "Nể mặt ngươi hôm nay để ta mang Hạnh Vận đến nhà ngươi tắm rửa cùng việc ngươi nhận nuôi Hạnh Vận, những việc không tốt trước đây ta đối với ngươi làm ta cũng có thể xin lỗi ngươi. Lộ Dao Y, xin lỗi. Sau này nể mặt Hạnh Vận ta cũng có thể đối với ngươi hơi hơi tốt thêm một tí."

Vừa dứt lời, cô đột nhiên hơi nâng cằm lên hừ một tiếng.

"Ngươi tuyệt đối đừng có mà tự luyến."

Nói xong giơ tay trái lên, dùng ngón cái cùng ngón trỏ so một đoạn bé nhỏ hầu như không nhìn thấy, "Nể mặt Hạnh Vận ta liền đối với ngươi hơi hơi tốt một tí tẹo như này thôi, nhưng cũng không có nghĩa là ta liền sẽ thích ngươi, muốn cùng ngươi làm bằng hữu đâu."

"Ta chỉ có thể... Không giống như trước đây chán ghét ngươi, bắt nạt ngươi thôi."

Nghe vậy, Lộ Dao Y đáy mắt lóe qua ánh sáng, sâu không lường được.

Nàng giật giật môi nhẹ giọng nói: "Được."

Quả nhiên Hạnh Vận chính đầu mối then chốt để rút ngắn khoảng cách của nàng cùng Khương Hựu Lễ, nàng nghĩ nàng có thể thông qua Hạnh Vận để chậm rãi cải thiện quan hệ của nàng cùng Khương Hựu Lễ.

Khương Hựu Lễ lúc này mới buông xuống cỗ kỳ quái không dễ chịu ở trong lòng, chậm rãi nhìn về phía Lộ Dao Y, sau đó nói: "Được rồi, ta về đến nhà, ngươi mau trở về đi."

Lộ Dao Y: "Ừm."

Nói xong lại lập tức bồi thêm một câu: "Cái kia... Khương Hựu Lễ..."

Khương Hựu Lễ: "Làm sao?"

Lộ Dao Y: "Hôm nay không cẩn thận ngã đυ.ng vào ngươi... Ngươi thật sự không sao chứ?"

Khương Hựu Lễ: "..." (• ▽ •;)

Cô vốn là đều đã quên đi cái chuyện mất mặt đó, "Không có chuyện gì."

Lộ Dao Y chớp chớp mắt: "Nếu như... Có việc gì thì làm sao bây giờ?"

Khương Hựu Lễ: "..." (^_^メ)

Sao cô cứ cảm thấy Lộ Dao Y hình như rất hi vọng cái ngoạn ý kia xảy ra chuyện gì vậy? Thế là nhìn Lộ Dao Y nói: "Có việc gì thì ngươi phụ trách (chịu trách nhiệm)."

Cô đoán chắc chắn Lộ Dao Y sẽ không đối với cô phụ trách.

Cô đã nói như vậy rồi, Lộ Dao Y hẳn là sẽ không lại nói cô bị gì tiếp chứ?

Lộ Dao Y trong lòng rung động không lên tiếng.

Khương Hựu Lễ thấy Lộ Dao Y im lặng liền biết mình quả nhiên đoán không sai, Lộ Dao Y sẽ không muốn đối với cô phụ trách, dù sao cô cũng không muốn Lộ Dao Y làm vậy, thế là lạnh nhạt nói: "Được rồi, ta về đây, đều muộn như vậy rồi ngươi trở về nhanh đi."

Nói xong xoay người rời đi.

Lộ Dao Y nhìn bóng lưng Khương Hựu Lễ gọi: "Khương Hựu Lễ."

Khương Hựu Lễ dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Lộ Dao Y: "Sinh nhật vui vẻ."

Khương Hựu Lễ: "Biết rồi, mau trở về đi, rất trễ rồi."

Khương Hựu Lễ trở lại phòng ngủ liền trực tiếp chạy vào phòng tắm, lời của Lộ Dao Y mới vừa nói như nhắc nhở cô, cho nên cô hiện tại muốn tới kiểm tra một chút xem mình rốt cuộc có bị hỏng hay không, cô cởϊ qυầи ra ngồi ở trên bồn cầu nhìn thân thể của chính mình.

Đã không đau.

Thế nhưng, cô vẫn không quá yên tâm.

Thế là bắt đầu để thân thể đạt đến trạng thái đỉnh cao nhất, sau đó giống như trước nắm lấy ngoạn ý nóng bỏng, thân thể mang đến cảm giác cùng với trước kia đều giống nhau như đúc, cô xác định thân thể của mình không bị hỏng cũng không có vấn đề gì liền yên tâm.

Cuối cùng phóng thích hơn một giờ cũng xong, cô lau đi dấu vết đầy tội nghiệt ở trên người đi, thở một hơi nhẹ nhỏm, lần này thật sự không cần Lộ Dao Y phụ trách.

Cô không có bị hỏng.

*Ủng hộ ta bằng cách vote nha* (// ω //)