Chương 17: Lén lút theo sau.

Edit: FAFOEVER.

Gió nhè nhẹ thổi, trong không khí tràn ngập hương thơm thanh nhã, ánh nắng buổi chiều tà xuyên qua những cành cây đang lay động theo gió, phản chiếu lên mặt đất những cái bóng loang lổ.

Nhất Trung Giang thành được ánh mặt trời chiều tà bao trùm lên, đẹp như một bức tranh mộng ảo đầy lãng mạn.

Buổi chiều, tiết tự học cuối cùng.

Lớp 10-1 rất yên tĩnh.

Hôm nay học sinh đến lượt trực nhật đang ở trên bục giảng trực, bên dưới một số bạn học đang chơi di động, một số thì làm bài tập, còn có vài bạn học gục xuống bàn ngủ, mỗi người đều tự giác bận bịu với chuyện của chính mình, vô cùng yên tĩnh.

Khương Hựu Lễ gục xuống bàn nhìn trời xanh mây trắng ở ngoài cửa sổ mà thất thần.

Cô cũng không biết mình đang suy nghĩ gì.

Bởi vì, đầu óc của cô cứ như bị hồ dán lại với nhau vậy, một mớ hỗn độn.

Cũng có lẽ cô không hề suy nghĩ bất cứ điều gì.

Dù sao thì tâm tình của cô bây giờ đang rất không vui.

Trần Hoài An vừa chơi điện thoại vừa nhìn chằm chằm động tĩnh ngoài hành lang, Đàm Dục Sơn hiện tại còn chưa tới lớp, thế nhưng Đàm Dục Sơn mỗi ngày đến tiết tự học nhất định sẽ đến lớp một chuyến, vì vậy hắn phải canh chừng để tránh truòng hợp hắn cùng Khương Hựu Lễ bị tóm không được về sớm.

Khương Hựu Lễ gục xuống bàn không nhúc nhích.

Trần Hoài An cho rằng Khương Hựu Lễ ngủ vì vậy liền trông chừng cho Khương Hựu Lễ.

Không lâu sau, Đàm Dục Sơn đột nhiên từ cửa trước bước vào phòng học.

Trần Hoài An nhanh tay đẩy vai Khương Hựu Lễ một cái.

Khương Hựu Lễ đang nằm trên bàn quay đầu nhìn qua, "Làm sao?"

Trần Hoài An chép miệng nhìn về Đàm Dục Sơn đang đứng ở cửa trước, sau đó đem điện thoại nhét vào trong túi làm bộ không có chuyện gì, "Lão Đàm đến rồi."

Khương Hựu Lễ chậm rãi nhìn về phía cửa trước.

Lúc này, vừa vặn đối mặt với Đàm Dục Sơn, bốn mắt nhìn nhau.

Hai người đều nhìn đối phương.

Đàm Dục Sơn đột nhiên đem hai mắt trừng lớn nhìn Khương Hựu Lễ, tựa hồ đang đối với Khương Hựu Lễ nói —— ngươi gục xuống bàn làm gì? Lo ngồi dậy đọc sách làm bài tập đi.

Khương Hựu Lễ: ". . ."

Cô thu được tín hiệu không tiếng động từ Đàm Dục Sơn, sau đó từ ngăn bàn lấy ra sách hóa học đặt lên bàn giả vờ giả vịt đọc sách, sách sạch sẽ đến mức cả tên đều không có viết.

Trần Hoài An cũng cầm một quyển sách đặt lên bàn giả bộ đọc sách, "Lão đại."

Khương Hựu Lễ: "Làm gì?"

"Phong ca hẹn chúng ta tan học cùng nhau đi chơi điện tử, hắn nói ngươi lần trước đã thả bồ câu* với hắn." Trần Hoài An nhỏ giọng nói, "Nên hôm nay bất luận làm sao cũng phải đi."

[*] thả bồ câu: thất hứa, hứa hẹn nhưng không đến. Có 1 cụm từ khác nghĩa tương đương “cho leo cây”.

Khương Hựu Lễ không có hứng thú ra ngoài chơi, chỉ là cô vẫn đáp ứng.

"Biết rồi."

Trần Hoài An: "Lão đại, vậy ta nói Phong ca sau tan học mới tới?"

Khương Hựu Lễ không có việc gì làm, lật lật sách hóa học, "Ừ, nói đi."

Sách hóa học toả ra mùi hương của sách mới.

Mùi hương cũng rất thơm.

Trần Hoài An cúi đầu dùng tóc mái che khuất đôi mắt im lặng quan sát nhất cử nhất động của Đàm Dục Sơn, chỉ thấy Đàm Dục Sơn đang xem bạn học khác làm bài tập, thế là nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra cẩn thận nhắn cho cho Tô Dụ Phong mấy cái tin nhắn.

Một lúc sau, Tô Dụ Phong trả lời Trần Hoài An.

Trần Hoài An nhắn thêm vài câu liền tắt điện thoại, "Lão đại, ta vừa nãy đã cùng Phong ca nói xong rồi, Phong ca nói chúng ta trực tiếp đi đến chỗ trò chơi điện tử chờ hắn."

Khương Hựu Lễ cúi đầu nhìn sách hóa học, "Biết rồi."

. . .

Vài phút trước khi tan học Đàm Dục mới rời khỏi phòng học.

Khương Hựu Lễ cùng Trần Hoài An đã sớm thu dọn sách vở.

Đàm Dục Sơn chân trước mới vừa đi, chân sau bọn họ liền đi ra theo, nhưng vừa mới ra khỏi phòng học liền nhìn thấy Kiều Nghệ Huân đang đứng ở cuối hành lang, nhìn có vẻ đã đợi khá lâu.

Chỉ có một mình Kiều Nghệ Huân đang đứng đấy.

". . ."

Khương Hựu Lễ cùng Trần Hoài An đồng thời đi về hướng của Kiều Nghệ Huân.

"Lão đại." Trần Hoài An kỳ quái hỏi, "Huân tỷ tại sao lại ở chỗ này a?"

Hắn đột nhiên ý thức được cái gì, "Huân tỷ sẽ không. . ."

Kiều Nghệ Huân hôm nay đột nhiên một mình đến khối 10, ngoại trừ là vì Lộ Dao Y.

Thì hắn không nghĩ được có nguyên nhân nào có thể hấp dẫn Kiều Nghệ Huân đến đây.

Khương Hựu Lễ không lên tiếng.

Cô muốn Trần Hoài An cùng cô đi tới đó.

Kiều Nghệ Huân đến khối 10 chắc chắn là vì Lộ Dao Y.

Một lúc sau, Khương Hựu Lễ cùng Trần Hoài An đi tới trước mặt Kiều Nghệ Huân.

Trần Hoài An sờ sờ gáy, "Chào Huân tỷ."

Khương Hựu Lễ mặc dù đã biết Kiều Nghệ Huân vì sao tới khối 10, thế nhưng cô vẫn giả bộ không biết, "Huân tỷ, ngươi tại sao lại ở chỗ này a? Đến tìm ta sao?"

Kiều Nghệ Huân cười cười: "Ta tại sao lại ở đây ngươi ũng biết mà, A Hựu."

Khương Hựu Lễ: "Bởi vì Lộ Dao Y sao."

Kiều Nghệ Huân: "Ừm, ta đến tìm Lộ Dao Y."

Nàng ưu nhã dựa vào tay vịn trên hành lang, "Ta muốn đưa nàng về nhà."

Khương Hựu Lễ không lên tiếng.

Kiều Nghệ Huân: "Nàng tuần trước không phải là bị nam Alpha biếи ŧɦái lớp 12 làm tổn thương sao? Ta muốn đưa nàng về nhà để bảo vệ nàng, chỉ cần có ta thì sẽ không có người nào dám làm tổn thương nàng, nhưng quan trọng hơn là ta muốn theo đuổi nàng."

Khương Hựu Lễ hơi sững sờ.

Đúng vậy, nếu như có Kiều Nghệ Huân đưa Lộ Dao Y về nhà.

Thì Lộ Dao Y thật sự sẽ vô cùng an toàn.

Hiểu được điều đó, trong lòng của cô tựa hồ vang lên âm thanh: "Ở trên thế giới này người có thể bảo vệ được Lộ Dao Y". . . Quả nhiên chỉ có Alpha . . ."

Nhưng là cô đã quên, dù không phải Alpha thì cô cũng sẽ bảo vệ Lộ Dao Y.

Cô mặt không biến sắc nhìn Kiều Nghệ Huân, hỏi:

"Huân tỷ, Lộ Dao Y biết ngươi đến tìm nàng sao?"

Kiều Nghệ Huân nhẹ nhàng lắc đầu: "Không biết."

Khương Hựu Lễ: "Cái kia. . . Vậy ngươi lấy được phương thức liên lạc của nàng chưa?"

Kiều Nghệ Huân có chút bất đắc dĩ cười cười: "Lấy được, thế nhưng nàng từ chối thêm bạn tốt với ta, nhưng dù nàng từ chối ta cũng không trở ngại chuyện ta muốn đưa nàng về nhà."

Khương Hựu Lễ im lặng.

Kiều Nghệ Huân đưa Lộ Dao Y về nhà có lẽ là chuyện tốt.

Ít nhất có thể bảo đảm an toàn.

Nhưng. . .

Không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy không được thoải mái.

Kiều Nghệ Huân: "Đúng rồi, A Hựu."

Khương Hựu Lễ: "A?"

"Ngươi không phải là hàng xóm của Lộ Dao Y sao? Dù sao giờ cũng gần tan học rồi, không bằng đi chung với ta đi?" Kiều Nghệ Huân chờ mong nhìn Khương Hựu Lễ, "Nếu có thêm ngươi, ta càng có lý do hợp lý để quang minh chính đại đưa Lộ Dao Y về nhà."

Khương Hựu Lễ: ". . ."

Thỉnh cầu như vậy lẽ ra là cô nên đồng ý, dù sao bình thường Kiều Nghệ Huân đối với cô thật sự rất tốt, thậm chí như đối với em gái ruột vậy. Thế nhưng, cô lại không hề nghĩ ngợi gì mà trực tiếp từ chối luôn, "Ngại quá Huân tỷ, ta đã cùng Phong ca hẹn lát nữa đi chơi điện tử, trước đó Phong ca mở party ta đã thả bồ câu hắn rồi, nên hôm nay ta không thể lại thả Phong ca bồ câu nữa, nếu không để hôm khác nha?"

Nói xong lại có chút hối hận.

Cô đáng lẽ không nên nói ra hôm khác sẽ cùng Kiều Nghệ Huân đưa Lộ Dao Y về nhà.

Cô . . cô mới không cần đưa Lộ Dao Y về nhà.

Kiều Nghệ Huân có biết Tô Dụ Phong, liền nói: "Được, vậy thì hôm khác đi."

Khương Hựu Lễ: "Huân tỷ, vậy ta cùng Hoài An đi trước."

"Ừm." Kiều Nghệ Huân gật đầu, "Đi đi."

Khương Hựu Lễ cùng Trần Hoài An xoay người tiến vào cầu thang đi xuống lầu.

Hai người mới vừa đi xuống.

Chuông trường liền vang lên, trường học nhất thời ồn ào náo nhiệt lên.

Trần Hoài An quay đầu lại liếc mắt nhìn phương hướng lớp 10-1, sau đó lo lắng nói: "Lão đại, ngươi nói Huân tỷ có thể đối với Lộ Dao Y làm cái gì hay không a?"

Khương Hựu Lễ: "Sẽ không."

Trần Hoài An: "Tại sao lại khẳng định như vậy?"

Khương Hựu Lễ: "Huân tỷ là hạng người gì ngươi cũng rõ mà."

Kiều Nghệ Huân tuy rằng tra, thế nhưng xưa nay sẽ không cưỡng bức Omega.

Bởi vì những Omega yêu thích Kiều Nghệ Huân kia, hoặc là rơi vào ái tình rồi tự nguyện cùng Kiều Nghệ Huân lên giường, sau đó bị Kiều Nghệ Huân chia tay. Hoặc là chính bản thân dù biết rõ Kiều Nghệ Huân là tra nữ Alpha cũng cam tâm tình nguyện cùng Kiều Nghệ Huân lên giường hưởng thụ tình một đêm.

Nói tóm lại, Kiều Nghệ Huân sẽ không cưỡng bức Omega.

Nên Lộ Dao Y nếu từ chối Kiều Nghệ Huân.

Thì Kiều Nghệ Huân sẽ không đối với Lộ Dao Y cưỡng bức.

Cô rất rõ ràng điểm này.

Hơn nữa Kiều Nghệ Huân không phải nói phải bảo vệ Lộ Dao Y sao?

Trần Hoài An: "Ta đương nhiên biết rồi."

Hắn không từ bỏ hỏi: "Lão đại, lỡ vạn nhất thì sao?"

Khương Hựu Lễ: "Không có vạn nhất."

"Nhưng Lộ Dao Y dù sao cũng là Omega cấp S, Huân tỷ nếu như ngửi được tin tức tố của nàng sẽ rất nguy hiểm." Trần Hoài An nói, "Ngươi không có chút lo lắng nào sao?"

Khương Hựu Lễ đột nhiên có cảm giác bị nói trúng tâm trạng buồn bực của mình, cô đang đi đột nhiên dừng bước, sau đó không nhịn được, nói: "Ta tại sao phải lo lắng? Lộ Dao Y như thế nào liên quan gì tới ta? Ngươi có thể đừng đề cập đến nàng nữa hay không?"

Trần Hoài An rụt cổ một cái, "Có thể. . ."

Hai người đi đến nhà xe đẩy hướng về cổng trường, một đường không nói chuyện.

Ra bên ngoài trường, trên đường xe cộ như nước người đến người đi.

Trần Hoài An bước lên xe đạp vừa mới chuẩn bị đạp đi.

Khương Hựu Lễ đột nhiên dừng lại.

Trần Hoài An kỳ quái nhìn Khương Hựu Lễ, "Lão đại, làm sao?"

Khương Hựu Lễ: "Ta suýt nữa thì quên mất."

Trần Hoài An: "Quên cái gì vậy?"

Khương Hựu Lễ nhấc mắt nhìn thẳng vào mắt Trần Hoài An, "Ta quên mất là tiểu ba hôm nay muốn ta về sớm một chút, chắc ta không đi tìm Phong ca chơi điện tử được."

Trần Hoài An: ". . ."

Lần trước là bởi vì Khương Khê Viễn thả bồ câu.

Lần này là bởi vì Lễ Hạc Niên?

Hắn hỏi: "Lão đại, vậy ý của ngươi là lại muốn thả bồ câu Phong ca?"

Khương Hựu Lễ quay xe đạp hướng về phương hướng nhà mình, "Ừm."

Trần Hoài An: ". . ."

"Ngươi đi nói Phong ca là nhà ta đột nhiên có việc." Khương Hựu Lễ đẩy xe đạp đi về phía trước không quay đầu lại, "Lần sau ta nhất định sẽ tự mình thỉnh tội với Phong ca."

"Lão đại." Trần Hoài An không thể làm gì khác hơn, "Vậy ngươi trên đường chú ý an toàn một chút."

Khương Hựu Lễ vẫy tay, "Biết rồi."

Trần Hoài An đành phải đến điểm hẹn một mình.

Khương Hựu Lễ đi một đoạn nhỏ liền dừng lại quay đầu nhìn hướng cũ, thấy Trần Hoài An biến mất ở một con đường khác, sau đó lập tức đạp xe đi tới đoạn đường đối diện với trường học, con đường này vừa vặn có thể nhìn thấy cổng trường.

Người xung quanh đi qua đi lại rất nhiều.

Từ cổng trường đi ra nếu như không phải có Thiên Lý Nhãn thì căn bản sẽ không nhìn thấy cô.

Cô ẩn ở trong đám người đợi một lúc.

Không lâu sau, Lộ Dao Y đạp xe xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Cùng với Kiều Nghệ Huân đang đi theo Lộ Dao Y cách đó không xa.

Bởi vậy có thể suy đoán được.

—— Lộ Dao Y như cũ không có phản ứng lại Kiều Nghệ Huân.

Không hiểu sao tự dưng cô lại có chút thỏa mãn?

« haizz, mới nói không quan tâm xong, h lại như lày, ngạo kiều a (¯▿¯) »

Sau khi thấy Lộ Dao Y cùng Kiều Nghệ Huân đi qua, liền xách xe đạp đuổi theo. Tình huống bây giờ chính là Kiều Nghệ Huân đạp xe theo sau Lộ Dao Y, cô lại đạp xe lén lút theo phía sau Kiều Nghệ Huân, ai không biết còn tưởng rằng cô đang bắt gian bạn gái đang lén lút vụиɠ ŧяộʍ bên ngoài.

Cô cũng không biết tại sao bản thân lại làm loại chuyện theo dõi kỳ quái này.

Chỉ là. . .

Cô nghĩ tới nghĩ lui liền cho chính mình một cái lý do hợp tình hợp lý, tuy rằng cô tin tưởng Kiều Nghệ Huân sẽ không cưỡng bức Lộ Dao Y, thế nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất thì có lẽ vẫn nên đi theo xem thử, huống hồ Lộ Mỹ Thiện a di cùng Quan Lộ Dư a di đối với cô tốt như vậy.

Cô giúp đỡ hai a di trông chừng nữ nhi của các nàng là chuyện bình thường.

Ừ, đúng vậy, hành động của cô hiện tại đều là vì Lộ a di cùng Quan a di.

« ối giồi, chị công lại tự lừa mình dối người nữa rồi, đúng là ngạo kiều đã ăn sâu vào máu mà (¬‿¬) »

. . .

Gió nhẹ nhẹ phe phẩy, mặt trời lặn ở hướng tây.

Khương Hựu Lễ tìm được lý do liền thản nhiên theo sau Lộ Dao Y cùng Kiều Nghệ Huân hướng về đường trở về nhà.

Ánh chiều tà chiếu lên trên người Lộ Dao Y cùng Kiều Nghệ Huân.

Một cảnh sắc đặc biệt duy mỹ.

Khương Hựu Lễ nhìn bóng lưng hai người đang đạp xe ở phía trước.

Kỳ thực Lộ Dao Y cùng Kiều Nghệ Huân nhìn từ xa xác thực trông rất xứng đôi.

Đáng tiếc, Kiều Nghệ Huân lại là một Alpha không hề tốt.

Ít nhất xét về mặt tình cảm thì không phải.

Khương Hựu Lễ trốn ở gần tường chỗ ngã rẽ nhìn Lộ Dao Y mãi cho đến khi nàng đi vào cửa chính.

Lúc này mới triệt để yên tâm.

Mắt thấy Kiều Nghệ Huân chuẩn bị quay đầu xe đi về hướng đường cũ.

Cô liền vội vã quay đầu xe chạy vào trong sân nhà của người khác.

Nguy hiểm thật!

Suýt chút nữa đã bị Kiều Nghệ Huân nhìn thấy.

Một lúc sau, cô nghe thấy âm thanh đạp xe đi ngang qua từ phía ngoài tường vọng vào, sau đó đi tới cửa thò đầu ra nhìn bóng lưng Kiều Nghệ Huân, chờ khi Kiều Nghệ Huân biến mất không còn tăm hơi cô mới từ trong sân người khác đạp xe trở về nhà.

Đi qua cổng nhà của Lộ Dao Y.

Khương Hựu Lễ dừng lại trước cổng nhà Lộ Dao Y rồi rơi vào trầm tư.

Cô cảm thấy Lộ Dao Y không nên cùng Alpha như Kiều Nghệ Huân cùng một chỗ, tuy rằng cô rất không muốn thừa nhận chính mình đang vì quỷ đáng ghét Lộ Dao Y kia suy xét.

Thế nhưng vẫn phải thừa nhận điều đó.

Lộ Dao Y. . . càng xứng đáng có một Alpha tốt hơn.

". . ."

Chờ chút, cô đang làm gì thế?

Cô đột nhiên phát hiện mình đang đứng trước cửa nhà Lộ Dao Y mà ngẩn ngơ.

Ảo não vỗ trán một cái.

Sau đó chạy trối chết đạp xe trốn về nhà.

Thật phiền a!

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn học Tiểu Khương kỳ thực không phải không tin Huân tỷ, mà là quá lo lắng cho bạn học Tiểu Lộ thôi.

*Ủng hộ ta bằng cách vote nha* (// ω //)