Chương 4: Beta

Trình Dã có tiết một và tiết hai, sáng sớm đã phải đến lớp. Những người còn lại đều học tiết ba hoặc tiết bốn, khi đồng hồ báo thức đổ chuông lần thứ ba, mới có người miễn cưỡng ra khỏi giường.

Có lẽ do tác dụng của thuốc nên Lý Thanh Vũ hiếm khi ngủ được gần năm tiếng. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, việc thiếu ngủ gần một tuần nay khiến cho cậu càng thêm mệt mỏi.

Toà ký túc xá của họ có nhà vệ sinh mở, hiện giờ đang có rất nhiều người lần lượt tới rửa mặt, nước xả ra không ngừng. Cố Lâm bưng chậu rửa mặt đến trước mặt Lý Thanh Vũ, nhìn quầng thâm dưới mắt cậu càng ngày càng rõ: “Tiểu Vũ, cậu lại không ngủ được à?”

Nói xong liền đá vào Từ Uý Nhiên đang đứng bên cạnh: “Buổi tối cậu chơi game nói chuyện nhỏ một chút, đừng có mà làm phiền đến giấc ngủ của tiểu Vũ chúng ta.”

Từ Uý Nhiên cảm thấy oan ức: “Chết tiệt, không phải tại tôi, lúc tôi đi ngủ, đèn của tiểu Vũ còn chưa tắt đâu.”

Lý Thanh Vũ lắc đầu: “Tôi không sao.”

Cậu không nói gì nữa, tơ máu trong đôi mắt hiện khá rõ.

Từ Uý Nhiên vắt khô khăn, ném vào trong chậu rửa mặt: “Cậu cũng cố sức quá rồi, thi đấu thì thi đấu, vẫn phải cố gắng ngủ đủ giấc, ngủ ngon mới có sức để vẽ vời mà.”

Một người bạn cùng phòng khác là Thi Nghiên Bình cũng tham gia, đi tới: “Đúng đấy tiểu Vũ, em gái tôi có mang mật ong đến cho tôi, lát nữa cậu qua chỗ tôi lấy một ít về , uống vào sẽ dễ ngủ hơn.”

“F***, em gái gì chứ! Là người ở bữa tiệc chào mừng đúng không? Đừng có điêu, tôi không tin!”

“Quản trưởng à, nói dối là không tốt đâu.”

Nam sinh ở cái tuổi này hormone dồi dào, tình yêu là chủ đề muôn thuở và thú vị, bên cạnh Lý Thanh Vũ cũng bắt đầu tranh cãi về chủ đề này.

Không biết do phân hóa hay tác dụng cộng sinh tạo thành, mặc dù tinh thần Lý Thanh Vũ suy sụp nhưng giác quan lại nhạy bén hơn trước rất nhiều. Tiếng nước chảy ào ào và tiếng ồn ào cãi cọ giữa các bạn cùng phòng khiến cậu vô cùng khó chịu. Cậu cũng rất nhạy cảm với hơi người của những người khác khi đến gần cậu, hoặc thậm chí chỉ là sự va chạm vô tình của họ khi đi ngang qua cậu. Cậu nép người sang một bên, đè nén sự bất an trong lòng. Rửa mặt xong xuôi, cậu ôm cái chậu chỉ muốn mau chóng thoát khỏi đây. Cậu chưa đi được hai bước, thì nghe thấy phía sau có người lớn tiếng hỏi: “Mới sáng sớm mà ai đã ăn bánh vậy? Sao có mùi bơ ở đây? Thơm quá.”

Lý Thanh Vũ nghe vậy vội vàng bước nhanh hơn.

Cậu leo lên giường, lấy bình xịt ức chế mùi dưới gối ra xịt vài lần, để đề phòng cậu uống thêm lọ thuốc ức chế để ngăn pheromone thoát ra ngoài. Chuẩn bị tất cả mọi thứ, đảm bảo không ai có thể ngửi thấy mùi pheromone của mình. Lý Thanh Vũ biết rõ rằng cứ tiếp tục như thế này không phải là cách hay, có rất nhiều alpha ở tầng này. Chưa kể trong phòng còn có hai alpha, đặc biệt Trình Dã còn rất thích ôm vai bá cổ cậu. Cho dù lại nói qua qua đại khái mỗi lần Trình Dã hỏi, cũng không có gì đảm bảo rằng một ngày nào đó cậu ta không phát hiện ra.

Cậu siết chặt ga trải giường.

Có vẻ cần phải chuyển ra ngoài rồi.

.

Trong phòng vẽ tranh yên lặng không tiếng động. Chỉ thỉnh thoảng có tiếng người đi qua ở bên ngoài lọt vào. Lý Thanh Vũ ngồi bên góc cửa sổ, bình thường cậu không thích bị quấy rầy khi vẽ tranh, vậy nên đây là vị trí quen thuộc của cậu. Mọi người đều đang ngồi vẽ tranh, không ai chú ý tới cậu.

Hôm qua sau khi uống thuốc ức chế, các triệu chứng đã thuyên giảm đi rất nhiều, thậm chí tối qua cậu còn ngủ được năm tiếng. So với việc mất ngủ ngày trước, thì có thể nói là một bước nhảy vọt về thể chất. Cho tới khi có ảnh hưởng về tinh thần, cậu tin rằng chỉ cần có thể sống sót qua khoảng thời gian này và che giấu đi thân phận omega của mình…

Chỉ cần cậu có thể nhẫn nại, chịu đựng thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cộng sinh gì chứ, và cả chứng rối loạn pheromone này chắc chắn có thể giải quyết được. Cậu tự an ủi mình như vậy.

Buổi chiều, giáo sư giao bài, đề bài rất đơn giản và có thể hoàn thành trong hai hoặc ba giờ. Những học sinh khác đã nộp bài và lần lượt rời đi, chỉ còn Lý Thanh Vũ là người cuối cùng. Cậu là học trò cưng của Quan Dương lão sư. Lão sư đi tới trước mặt cậu, nhìn vào bài vẽ nhíu mày, ánh mắt hết nhìn bức tranh lại nhìn sang Lý Thanh Vũ mấy lần, như muốn xác nhận đây là bài vẽ của Lý Thanh Vũ. Bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ ràng sắc mặt thầy trở nên xấu đi, lông mày nhíu chặt lại, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “Thanh Vũ!”

Lý Thanh Vũ cũng biết mình đã vẽ tệ như thế nào. Sự mệt mỏi về thể chất và sự khó chịu không thể chịu đựng được giống như cái dây xích trói buộc siết chặt cậu không thể thoát ra nổi. Đầu óc choáng váng đến mức cầm cọ liên tục cũng trở nên khó khăn.

Trong giọng giáo sư Quan đã có chút tức giận: “Có chuyện gì vậy? Nghỉ ốm cả tuần nay tranh cũng không vẽ? Con xem xem, hai ngày nay con đã vẽ cái gì! Chẳng lẽ con muốn dùng cái trình độ như thế này để giành huy vàng sao? Con đừng mơ đến việc vượt qua kì thi thành phố nếu cứ tiếp tục như vậy!”

Lời nói của thầy rất nghiêm túc, như Lý Thanh Vũ biết thầy không có ý xấu, chỉ đơn giản là tiếc mài sắt không thành kim. Tuy nhiên trạng thái tinh thần thực sự ảnh hưởng nghiêm trọng đến kỹ năng vẽ của cậu, Lý Thanh Vũ cúi đầu: “Con xin lỗi, Quan sư phụ.”

Giáo sư Quan xoa xoa lông mày, hít mấy hơi thật sâu mới bình tĩnh lại. Cuối cùng giáo sư mới ôn hoà, nói với Lý Thanh Vũ một cách nghiêm túc: “Thanh Vũ, con là học trò cưng của ta. Với trình độ của con hoàn toàn có khả năng giành huy chương vàng. Con có biết điều đó không?”

“Con biết.”

Giáo sư Quan do dự một chút, ngập ngừng hỏi: “Thanh Vũ, không phải là con —-- đang yêu đương chứ? Có một vài bạn đang yêu đương, tâm tình luôn không thể bình tĩnh nổi. Lý Thanh Vũ lắc đầu phủ nhận.

Quan lão sư khó hiểu: “Nếu không thất tình, sao tâm trạng gần đây lại tệ như vậy? Thật sự dưỡng khỏi bệnh rồi, mà nhìn quầng thâm dưới mắt đi, đều đen xì như gấu trúc cả rồi.”

“Chuyện này không thể cứ tiếp tục như thể này được. Vậy đi, hai ngày này con không cần phải đến đây, ở lại ký túc nghỉ ngơi cho thật tốt, tạm gác lại thi thố sang một bên, điều chỉnh tâm trạng cho thật tốt.”

Quan lão sư biết giấc ngủ của Lý Thanh Vũ vẫn luôn không tốt. Từ sau khi cha mẹ ly hôn, những suy nghĩ và cảm giác tội lỗi luôn khiến cậu tỉnh giấc giữa đêm, nên chất lượng giấc ngủ của cậu rất không tốt, thường ngủ không sâu giấc. Thời điểm tham gia cuộc thi, ngay cả khi cậu ở lại cả tháng trong phòng tranh, đêm hôm miệt mài tập vẽ, cũng sẽ cố gắng dành thời gian nghỉ ngơi vào ngày hôm sau. Chưa bao giờ có thời điểm nào nghiêm trọng như bây giờ.

Quan lão sư thở dài: “Việc mất ngủ của con không giải quyết không được, ta cho con liên lạc này. Đây là hậu bối khóa dưới của ta hồi cao trung, tên là Bạch Phàm, hiện tại đang làm việc ở bệnh viện liên kết số 1. Con sắp xếp đến gặp cô ấy khám xem.”

Lý Thanh Vũ ngoan ngoãn ghi lại phương thức liên lạc mà Quan lão sư cho: “Cảm ơn thầy.”

.

Khi Lý Thanh Vũ trở về ký túc xá, chỉ có mỗi Cố Lâm đang nằm đọc sách. Cố Lâm thấy cậu về sớm như vậy có chút kinh ngạc: “Hôm nay cậu về sớm vậy cơ á.”

Nếu là ngày trước, một khi Lý Thanh Vũ tới phòng vẽ tranh, thì phải tới tận tối muộn khi ký túc xá đóng cửa cậu mới trở về. Lý Thanh Vũ gật gù, cúi đầu thu dọn đồ đạc, định vào nhà tắm tắm rửa khi còn đang có ít người. Hiện tại thân phận của cậu có phần nhạy cảm hơn, không còn thuận tiện tắm cùng mọi người như trước nữa. Khi đang lưỡng lự giữa việc sử dụng sữa tắm hương sữa hay hương vani, cậu chợt cảm thấy có ai đó đang nhích lại gần. Lý Thanh Vũ giật mình, trong vô thức cậu giơ tay giữ chặt sau gáy mình, quay đầu nhìn lại.

Không biết từ lúc nào Cố Lâm đã đi tới phía sau cậu, ánh mắt rơi vào phía sau cổ Lý Thanh Vũ nơi cậu đang ghì chặt: “Hình như tôi ngửi thấy mùi gì đó.”

Lý Thanh Vũ bỗng nhiên cứng đờ.

Cậu ta lại liếc nhìn sữa tắm trong tay Lý Thanh Vũ, trầm ngân nói: “Có lẽ tôi nhầm.”

Lý Thanh Vũ nhanh chóng nhét sữa tắm vào trong giỏ, “Ừ" một tiếng. Cảm giác xấu hổ cực kỳ lớn khiến cậu muốn mau chóng thoát khỏi đây, trước khi ra ngoài còn nghe thấy Cố Lâm vô tình hay cố ý nhắn đến: “Phòng tắm phía tây đã được sửa sang, có vách ngăn.”

Nghe xong Lý Thanh Vũ chân trái đá chân phải quay trở về.

.

Lý Thanh Vũ tắm xong trở về, cậu đang đứng hong khô tóc bên ngoài ban công ký túc xá. Cánh cửa phòng bị đá văng ra từ bên ngoài, Trình Dã và Từ Uý Nhiên đang cầm bóng rổ đi vào.

Thân hình Trình Dã cao ráo, cơ bắp cuồn cuộn sau nhiều năm luyện tập nhưng trông không có vẻ quá cường tráng, khuôn mặt thanh tú, ba năm liên tiếp được bầu là giáo thảo của trường đại học A. Tính cách tươi sáng, vui vẻ, có thể trò chuyện với bất kỳ ai, tuy đôi khi tính tình có chút thất thường và cư xử hơi bất cần nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự nổi tiếng của cậu ta. Trình Dã là một alpha xuất sắc, điều đó đủ để khiến cậu ấy trở nên nổi tiếng trong giới omega.

Không khí trong phòng ấm áp.

Vừa vào ký túc xá, Trình Dã liền cởϊ áσ khoác, khịt khịt mũi như chó beagle, ánh mắt rơi trên người Cố Lâm: “Vừa có omega đến đây à?”

Cố Lâm gập sách lại, “F***” một tiếng: “Tôi là loại người như vậy sao?”

“Tiểu Vũ vừa tắm.”

Tóc có vẻ đã khô Lý Thanh Vũ mới từ ban công bước vào. Vì mới hong khô tóc nên trông cực kỳ bồng bềnh và mềm mại, phần tóc mái trên trán bay bay đặc biệt đáng yêu. Cậu rất gầy, cổ áo rộng để lộ xương quai xanh xinh đẹp, cơn gió sau lưng thổi tới, xuyên qua gấu áo phông khiến vạt áo hơi vén lên, trong giây lát lộ ra vòng eo trắng nõn. Cậu đứng ngược sáng, đẹp đến mức khiến cho người ta không thể rời mắt. Ngay cả khi không bị ảnh hưởng bởi pheromone, thì những thẳng nam trong phòng ký túc này cũng chết lặng.

“Clm! Tại sao tôi cảm thấy lần này trở về, tiểu Vũ càng xinh đẹp hơn.”

“Rõ ràng cùng là beta, có người trời sinh ở Rome, mà ta trông giống như trâu ngựa!”

“Ta vừa nổi lên ý nghĩ đen tối đối với huynh, ta có tội! Amen!”

Trình Dã mạnh mẽ tiến lên, đem Lý Thanh Vũ chặn sau lưng mình, giống như một con becgie bảo vệ thức ăn của nó: “Đi, đi, đi, đừng nhìn đừng ngó. Beta có gì đáng coi.”

Lý Thanh Vũ nghe vậy cơ thể bất giác run lên một chút. Cậu khẽ hạ mi mắt xuống để che giấu cảm xúc trong lòng. Đúng vậy, một beta tầm thường thì có gì đáng xem. Dù sao căn bản cậu không có khả năng lọt vào mắt Trình Dã.