Chương 16: Ngả Bài

Ngoài cổng trường đèn đường vẫn sáng rực, thi thoảng có xe ô tô chạy qua. Nhưng nhìn chung đường phố vẫn rất yên tĩnh.

Đôi mắt của Trình Duy sắc bén, con ngươi tối sầm lại, cứ như vậy mà nhìn Lý Thanh Vũ không hề chớp mắt. Bầu không khí khó tả trước nay chưa từng có, tim cậu gần như muốn nhảy cả ra ngoài.

Trước đây khi cậu đi khám, bác sĩ nói rằng do cậu phân hóa muộn nên thể chất khá đặc biệt, và pheromone của cậu cũng nhạt hơn nhiều so với người bình thường. Rõ ràng lúc này, cậu chắc chắn mình không hề phát tán một chút tin tức tố nào.

Vậy làm sao mà Trình Duy lại biết được?

Tuy trốn tránh là điều đáng xấu hổ, nhưng ít ra trong trường hợp này thì nó quả thực là hữu ích. Lý Thanh Vũ lập tức muốn phủ nhận, nhưng khi đối mặt với đôi mắt tưởng như có thể nhìn thấu hồng trần của anh, cậu biết dù có cố chạy trốn đến đâu cũng vô ích.

Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại: “Có phải bác sĩ Bạch đã nói cho anh biết?”

Cậu bắt đầu lo lắng khi lần trước gặp Trình Duy ở bệnh viện, và phát hiện anh và bác sĩ Bạch là bạn bè.

Trình Duy lắc đầu phủ nhận. Trước đây anh có hỏi Bạch Phàm về tình hình của Lý Thanh Vũ, nhưng đối phương đã từ chối vì không tiện tiết lộ thông tin riêng tư của bệnh nhân. Trình Duy không cần phải nói dối, Lý Thanh Vũ đã vô thức tự khai. Lần này thì cậu thua cuộc rồi.

“Anh phát hiện ra từ khi nào?”

Đôi mắt phượng hẹp dài của Trình Duy nhìn chăm chăm vào cậu, tựa như đang che dấu nhiều cảm xúc.

“Ngay bây giờ.”

Khi ánh mắt họ chạm nhau, lông mi của Lý Thanh Vũ run lên.

Trình Duy hoà nhã dừng lại một chút: “Ban đầu tôi chỉ nghi ngờ thôi.”

“Còn bây giờ thì tôi chắc chắn.”

Cậu không thể nói gì được nữa.

“Cho nên, omega ngày hôm đó chính là em. Đúng không? Tiểu Vũ?”

Khi trở về ký túc xá, tâm trí Lý Thanh Vũ như hồn bay phách lạc, cậu thậm chí còn không nhớ nổi mình đã đi qua phòng quản lý ký túc như thế nào. Lúc này là hai giờ sáng, cũng là lúc cuộc sống về đêm của sinh viên đại học lên đến cao trào, Từ Uý Nhiên, Cố Lâm và Thi Nghiên Bình đều có mặt ở phòng ký túc, ba người đang sôi nổi thảo luận điều gì đó.

Nhìn thấy Lý Thanh Vũ đi vào, mọi người đều tỏ ra kinh ngạc: “Tiểu Vũ? Sao cậu lại về giờ này?”

Theo lý mà nói, các thí sinh khoa mỹ thuật sẽ cùng trở lại trường vào ngày mai.

Sắc mặt Lý Thanh Vũ tái nhợt, đôi mắt trống rỗng vô hồn, chắc chắn là có gì đó không ổn. Từ Uý Nhiên quan tâm cậu muốn đi ra hỏi han một chút, thì bị Cố Lâm kéo mạnh góc áo giữ lại, làm động tác khóa miệng, Từ Uý Nhiên cũng hiểu ý ngay. Mấy người bất lực nhìn Lý Thanh Vũ như người máy, chầm chậm lấy chậu ra ngoài rửa mặt, rồi lại chầm chậm trở về liền leo lên giường. Từ đầu đến cuối, Lý Thanh Vũ không nói một lời nào. Giống hệt như robot được lập trình.

Khi rèm giường đã được kéo chặt kín, mấy người trong phòng bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.

“Có chuyện gì vậy?”

“Sao trông sắc mặt cậu ta lại kém như vậy? Thật giống như vừa gặp phải đả kích lớn.”

“Có phải là do Trình Dã không?”

“Không tệ đến nỗi thế đâu.”

“Không cần đoán, chắc chắn là có liên quan đến cuộc thi lần này.”

Mọi người nghĩ nghĩ, Lý Thanh Vũ từ thành phố kế bên trở về ngay trong đêm, lúc trở về liền có bộ dáng như thế này. Vốn dĩ với trình độ của cậu cuộc thi này chỉ như là hình thức, không làm khó được cậu, nhưng khoảng thời gian gần đây trạng thái của cậu thực sự rất tệ, kết hợp lại các giả thiết — 80% là cậu ấy đã thua trong cuộc thi này.

“Chết tiệt, không thể nào.”

“Trình Dã không có ở đây, chúng ta phải an ủi cậu ấy.”

“Cậu nói gì vậy? Giờ cậu lại muốn xé vết thương của người ta ra để mà an ủi à. Chúng ta đợi cậu ấy bình tĩnh lại, rồi xem tình hình ngày mai như thế nào.”

“Được.”

“Vậy thì tất cả hãy im lặng, đừng ai quấy rầy cậu ấy.”

Lý Thanh Vũ không biết phía dưới các bạn cùng phòng đang thảo luận cái gì, lúc này cậu cái gì cũng không nghe lọt, cũng không khỏi không nghĩ đến chuyện đã xảy ra khi Trình Duy vạch trần nỗi sợ hãi của cậu.

Làm sao bây giờ? Trình Duy đã biết cậu là omega, còn biết cậu chính là đồ khốn khϊếp vô trách nhiệm đã chạy trốn kia, người có độ xứng đôi cực cao với anh.

Liệu anh ấy có nói cho Trình Dã biết?

Tuy rằng anh ấy không ám chỉ rằng sẽ nói hay không. Thế nhưng Lý Thanh Vũ vẫn không thể khắc chế nổi nỗi sợ hãi cùng hoảng sợ trong lòng. Là cậu chạy trốn trước, cũng là cậu không chịu trách nhiệm trước, nên cho dù Trình Duy có nói với Trình Dã thì cậu có thể làm gì được anh.

Nghĩ tới tương lai mù mịt khó lường, Lý Thanh Vũ căng thẳng đến mức toàn thân không thể khống chế mà bắt đầu run lên. Cậu co ro trùm kín trong chăn ấm nhưng vẫn cảm giác như rơi vào hầm băng.

Giường trong phòng ký túc là giường tầng, Thi Nghiên Bình nằm giường dưới, tầng trên là giường của Lý Thanh Vũ.

[Đây là Thi Nghiên Bình không phải vật thí nghiệm: Mọi người có cảm thấy giường đang rung chuyển không? Có động đất à?]

[Từ Ca đẹp trai: Động đất cái đầu ngươi, đừng có quấy rầy ta đây tán gái.]

[Ma lực cổ: Liệu có phải là —]

[Ma lực cổ: Lý Thanh Vũ đang khóc không?]

[Đây là Thi Nghiên Bình không phải vật thí nghiệm: … ]

[Từ Ca đẹp trai: … ]

Từ Ca đẹp trai: Thôi đừng đoán nữa! Ngày mai dậy sớm đi mua bữa sáng cho tiểu Vũ]

.

Nhìn theo Lý Thanh Vũ đi về hướng ký túc xá. Trình Duy dựa vào cạnh cửa xe hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Bình thường công việc của anh rất bận rộn, đôi khi đặc biệt áp lực anh sẽ hút vài điếu thuốc, có lúc một ngày anh sẽ hút hết hai gói thuốc. Thế nhưng anh vẫn có khả năng kiểm soát sức khoẻ vô cùng tốt, nên hiếm khi anh mới hút nhiều như vậy, và dĩ nhiên anh không hề nghiện thuốc lá. Cũng có thể là một cách để giải tỏa căng thẳng, chứ sự thích thú với thứ này chắc hẳn là không.

Lần duy nhất trong đời anh mất kiểm soát là bảy năm về trước. Khi đó Trình Dã học năm ba sơ trung đã đưa một người bạn về nhà. Anh từ trong phòng đi ra, nghe thấy tiếng đùa giỡn ồn ào liền bước nhanh ra bên ngoài. Đột nhiên có người ôm anh từ phía sau: “Ya! Bắt được rồi.”

Vốn Trình Duy là người ít giao tiếp với mọi người, huống chi lúc này lại bị người lạ ôm như vậy, khiến anh xịt keo cứng ngoắc. Chầm chậm quay đầu lại, nhìn thấy cậu bé đang gỡ bịt mắt ra: “Trình — D..ã…” Chữ Dã nhỏ đến mức gần như không nghe thấy được. Cậu thiếu niên lập tức nhận ra mình đã nhận nhầm người. Cậu ta còn khá nhỏ và không giỏi che giấu cảm xúc, đôi mắt hoang mang của cậu đang nhìn chằm chằm vào anh.

Mặc dù Trình Duy và Trình Dã là anh em ruột, nhưng những người thân quen với họ hiếm khi nói nhìn hai người giống nhau, vì tính cách của hai người họ cũng hoàn toàn trái ngược. Nhưng đối với những người chưa quen, sẽ cho rằng khuôn mặt của họ rất giống nhau.

Cậu thiếu niên trước mặt ngay lập tức nhận ra sự khác biệt rồi. Cậu chắc chắn là bạn thân của Trình Dã. Nếu quan hệ không tốt, thì Trình Dã sẽ không bao giờ đưa cậu về nhà.

Trình Duy nhìn cậu, cậu nhìn Trình Duy.

Trình Duy trơ mắt nhìn chóp tai trắng trẻo của cậu bắt đầu ửng đỏ cả lên.

Thật là một đứa trẻ nhút nhát.

Anh vừa muốn nói gì đó thì nghe thấy giọng nói của Trình Dã vang lên: “Anh, anh ở nhà à.”

“Để em giới thiệu một chút, bạn tốt của em, Lý Thanh Vũ.”

“Tiểu Vũ, đây là anh trai tôi, Trình Duy.”

“Trình Duy ca ca.” Lý Thanh Vũ có khuôn mặt rất đẹp, nhưng giọng nói lại trong trẻo, mềm mại, giống như một con thú nhỏ dễ thương mà nhút nhát. Lần đầu tiên Trình Duy cảm thấy có cái gì đó đang cào cào trái tim mình.

Một giờ sáng, Trình Duy vừa kết thúc cuộc họp qua video. Mặc dù vẫn còn đang học đại học nhưng anh ấy đã tham gia quản lý công việc của công ty, khoảng hai năm nữa, lão Trình dự định sẽ nghỉ hưu và giao lại toàn bộ công ty cho anh. Bên cạnh đó, với tư cách là hội trưởng hội sinh viên trường, trong trường cũng có rất nhiều việc cần phải bàn bạc với anh. Vậy nên thường thường khi anh xử lý xong xuôi hết mọi chuyện, tắm rửa rồi lên giường cũng đã khoảng hai hoặc ba giờ sáng.

Lúc anh đứng dậy dự định đi tắm, thì nghe thấy ngoài hành lang có động tĩnh, là tiếng cười đùa của Trình Dã. Đã muộn như thế này mà vẫn còn chơi đùa sao?

Trình Duy biết thói quen ngầm ngày ngủ đêm bay đối với sinh viên đại học thực ra là vô cùng bình thường, nhưng dù sao cũng không phải là một thói quen tốt. Tuy rằng tầng này chỉ có hai anh em ở, nhưng cũng không được phép quá ồn ào quấy nhiễu người khác nghỉ ngơi.

Một lần khác, khi anh vừa mở cửa phòng, liền có người đυ.ng phải anh, người đó ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt khả ái. Lý Thanh Vũ tay trái cầm đĩa trái cây đã cắt nhỏ, tay phải cầm cốc sữa: “Trình ca, cho anh.”

Trình Duy thoáng sửng sốt.

Lý Thanh Vũ cắn môi, tựa hồ có chút xấu hổ, nhưng vẫn chân thành nói: “Em nghe Trình Dã nói anh rất nhiều việc, có vẻ cực khổ rồi, nên bọn em vừa mới cắt một ít hoa quả, muốn hỏi xem anh có đói bụng không. Còn có sữa nóng, vừa mới hâm nóng xong ạ, trước khi ngủ uống một cốc sữa nóng sẽ dễ ngủ hơn đó anh.”

Hồi lâu sau Trình Duy như tìm lại được tiếng nói, âm thanh có chút khàn khàn: “Cảm ơn.”

Lý Thanh Vũ lộ ra một nụ cười trong trẻo: “Không có gì ạ!”

Trước nay, mọi người đều hiển nhiên mặc định mọi công việc là của anh. Ngay cả chính anh lâu dần cũng nghĩ như vậy. Mà trong nháy mắt đó có người bước vào và nói với anh: “Cực khổ rồi.”

Một cảm giác chưa từng có tràn lan trong lòng anh.

Rất kỳ diệu.

Nhưng không hề khó chịu một chút nào.

.

Suy cho cùng Trình Duy lớn hơn Trình Dã bảy tuổi, ngoại trừ ở nhà thì cũng không có gì đặc biệt để gặp nhau ở bên ngoài. Từ trước tới nay anh cũng không quá quan tâm đến em trai mình, nhưng có vẻ như gần đây anh bắt đầu không thể khống chế mà có hơi hơi để ý đến thời gian biểu của đứa em này.

Trình Dã thường ở trong ký túc xá trường, đến cuối tuần cậu ta sẽ về nhà, mỗi khi về nhà vào cuối tuần như vậy Trình Dã sẽ dắt theo Lý Thanh Vũ về và cùng ăn cơm. Hai người sẽ cùng chơi game trong phòng khách, rồi lại cùng nhau về phòng học bài. Sau khi lên cấp ba, vì bận rộn với việc học nên thời gian nghỉ ngơi cũng ít hơn. Lý Thanh Vũ từ việc sẽ tới nhà anh vào mỗi cuối tuần, biến thành mỗi tháng một lần.

Mối quan hệ giữa em trai anh và Lý Thanh Vũ thật sự rất tốt.

Trình Duy nhận ra rằng Lý Thanh Vũ thực sự rất nhát gan không hề giống như vẻ ngoài của em ấy. Dù tính cách có nhút nhát nhưng lại vô cùng đáng yêu. Chỉ khi ở trước mặt Trình Dã, cậu mới hoàn toàn bộc lộ bản chất cũng như cảm xúc thật của mình. Có thể nghịch ngợm, có thể giận dỗi, có thể cười vui.

Không hiểu sao, anh bắt đầu cảm thấy ghen tị với Trình Dã. Nhận ra được sự ghen tuông khó hiểu không thể giải thích này của mình, bản thân Trình Duy có một trực giác nguy hiểm.

Sau khi tốt nghiệp đại học, anh liền đi du học nước ngoài, một lần nữa gặp lại Lý Thanh Vũ đã là một năm sau.

Bởi vì là sinh thần của ông nội, nên cả nhà đã chuẩn bị tiệc mừng thọ cho ông cả một tháng trời. Mẹ của anh luôn cằn nhằn với anh về chuyện học hành của Trình Dã, đã là học sinh cuối cấp rồi mà vẫn rất chểnh mảng, không hề tập trung học hành gì cả.

Chẳng biết do ma xui quỷ khiến thế nào, anh hỏi: “Đứa trẻ kia, vẫn chơi cùng với Trình Dã sao?”

“Con đang nói đến tiểu Vũ à, chắc nó cũng sắp tới rồi.”

“Nhắc tới chuyện lại khiến ta cảm thấy có chút vui mà buồn cười, dạo này hai đứa chúng nó chăm chỉ học hành, nói rằng muốn thi vào A đại. Con nghĩ mà xem, trước đây Trình Dã cứ lơ lơ là là, nhưng bây giờ có tiểu Vũ dẫn dắt tiến bộ như vậy, ta rất hài lòng. Lý Thanh Vũ là một đứa trẻ ngoan, nếu nó là omega thì thật tốt"

“Đúng vậy.”

Mọi người trong Trình gia đều yêu quý Lý Thanh Vũ. Nếu cậu có thể phân hoá thành omega, thì Trình gia hi vọng cậu sẽ thành một đôi với Trình Dã. Không giống như Trình Duy, gia đình không yêu cầu, không gây áp lực gì cho Trình Dã ngoại trừ việc hôn sự. Nhưng dù sao, cậu cũng thoải mái tự do và chủ động tuyệt đối trong việc lựa chọn bạn đời.

Suy cho cùng, trong một gia đình, chỉ cần sự hy sinh của người con trai cả là đủ rồi.

Từ nhỏ đến lớn Trình Duy chưa bao giờ được tự do như vậy, thân là con cả, anh nhất định phải học cách kế thừa vinh quang của gia tộc. Vì vậy, sau khi cai sữa, Trình Duy được gửi đến Trình lão gia để giáo dục. Ông Trình rất nghiêm khắc, từ lời nói, cử chỉ, phép tắc, thành tích, … đều đưa ra yêu cầu khắc nghiệt với anh. Trình Duy từ nhỏ đã hiểu mình không còn sự lựa chọn nào khác. Ngay cả hôn sự của bản thân cũng sẽ là một cuộc hôn nhân chính trị, hoặc chí ít cũng phải kết hôn cùng với một omega có độ xứng đôi cao phù hợp với anh.

Bất luận là có tình cảm hay không.

Thế nhưng anh cũng không cảm thấy oan ức hay chán nản, bởi vì mỗi đời trưởng tử của Trình gia đều từng trải qua những chuyện tương tự này. Trên đời này chẳng có thứ gì có thể đạt được mà không phải nỗ lực. Càng hy sinh bao nhiêu, càng đạt được bấy nhiêu.

“Lý Thanh Vũ còn chưa phân hoá sao?”

Mẹ anh tựa như có chút buồn bực: “Không phải.”

Tuy nhiên nghĩ đến những khó khăn Lý Thanh Vũ từng trải qua khi còn nhỏ thì cũng không khó giải thích. Nói chung, hầu như giới tính thứ hai sẽ được phân hoá vào năm cấp ba, có một số trường hợp thì phân hoá sớm hơn, cũng có một số người vì lý do thể chất không có khả năng phân hoá cho đến khi trưởng thành.

Khi còn nhỏ Lý Thanh Vũ được bà ngoại nuôi lớn ở thành phố nhỏ, có lẽ đã phải chịu nhiều khổ cực, dáng người gầy gò nhỏ bé. Mấy năm gần đây mới xem như được bù đắp ít nhiều.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói lớn: “Mẹ! Con về rồi.”

Mẹ Trình vui vẻ bước ra đón con trai bé bỏng của mình. Ánh mắt của Trình Duy lướt qua hai người họ và dừng lại trên người Lý Thanh Vũ.

Cậu thiếu niên năm nào giờ đã cao hơn, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt khôi ngô sáng sủa, vẻ đẹp hấp dẫn khiến người ta khó lòng rời mắt. Cậu mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, trên vai đeo balo, dáng vẻ ngoan ngoãn: “Dì ạ, con lại quấy rầy rồi.”

Cậu nhìn sang vừa vặn tầm mắt hai người chạm nhau, cậu nở một nụ cười ngượng ngùng rồi lại có chút xa lạ: “Trình Duy ca ca.”

—-

Tác giả có lời muốn nói:

Là em ấy, chính là em ấy!