Lâm lão thái lập tức hoảng hồn:"Phân gia là chuyện trong nhà, thỉnh tộc trưởng làm gì? Tộc trưởng kia còn không phải là lão hồ đồ tâm hướng về phụ thân các ngươi, ngươi nghĩ công phu sư tử ngoạm? Ta sẽ cho các ngươi thêm sáu mươi cân lương thực và vài thứ khác. Lại muốn thêm đều không có!"
Lâm Tiểu Mạn cười nhạt: “Không mời tộc trưởng cũng không sao. Ngoài sáu mươi cân lương thực ra, chúng ta còn phải lấy đi của hồi môn của nương. Giường Bạt Bộ trong phòng gia gia nãi nãi, rương ở nhà thúc thúc nhà, bàn ghế trong phòng tam thúc tam thẩm còn có, một cái nồi sắt và một chiếc chậu đồng…”
"Sao ngươi không đi cướp đi?” Lâm lão phu nhân nhảy lên cao ba trượng, ánh mắt trừng lớn như chuông đồng.
"Sau khi vào cửa nhà họ Lâm, của mẹ ngươi chính là của người nhà họ Lâm, muốn lấy đi không có cửa đâu!"
Lâm Hiểu Mạn không hề khó chịu mà chỉ cười ngọt ngào nói: “Theo luật lệ của triều đình, khi mẫu thân mất, của hồi môn sẽ được nhi tử nhi nữ kế thừa. Nhà chúng ta cũng không tuyệt hậu, nếu nãi nãi không muốn trả ta của hồi môn, cta hỉ có thể thỉnh tộc trưởng đến chủ trì công đạo. Trong tay ta có danh sách của hồi môn của nương ta năm đó gả vào nhà họ Lâm. Ngoài những gì ta nói, còn có tám món của hồi môn. Chiếc trâm bạc cài trên tóc nãi nãi, vòng tay trên tay đại bá nương đang mang, đôi vòng tay trong của hồi môn của đường tỷ, 30 mẫu ruộng nước của Lâm gia.....Chờ tộc trưởng tới, ta sẽ lấy danh sách ra đối chứng từng thứ một, sau lại đến nhà mẹ chồng đường tỷ cũng đối chứng một lần.
Lâm lão thái thái sờ chiếc trâm bạc trên đầu, từ khi con dâu thứ hai không còn, bà đã lấy của hồi môn của nó, mỗi khi ra ngoài bà đeo chiếc trâm bạc này lên tóc có lần nào mà không bị người khác hâm mộ ghen ghét? Trả lại là không thể nào, không có cửa!
Lâm lão thái thái nghẹn đến mức mặt đỏ bừng bừng, cuối cùng cũng chỉ nghẹn ra một câu mắng: “Cho ngươi! Đều cho các ngươi! Thứ ngỗ nghịch bất hiếu cẩu đồ vật!”
Tin tức sáng sớm Lâm gia phân gia đã nhanh chóng lan truyền khắp thôn Hà Đông, tộc trưởng đời trước Lâm Hữu Vượng nghe được tin này, liền mang theo con trai mình là tộc trưởng đương nhiệm Lâm Đại Cường lại gọi thêm mấy tráng hán trong thôn đánh xe bò nhà mình đến giúp đỡ.
Lâm Nhị Hổ ở trong sân chỉ huy dọn rương, nâng hộp tủ ra ngoài, Lâm Tiểu Mãn vội vàng đóng gói chút y phục rách nát của hai người. Lúc cha mẹ mất đi tỷ đệ bọn họ chỉ lo thương tâm, làm sao dự đoán được gia gia nãi nãi luôn miệng nói lời ngọt ngào sẽ làm như thế? Khi lấy lại tinh thần khi hồi môn của nương đều bị giấu đi, lại nói ra bên ngoài là tìm không thấy.
Hôm đó người ra vào nhiều quá nhiều, tỷ đệ Lâm Tiểu Mãn cũng không nghĩ tới cha nương bọn họ người bỏ mệnh ra cứu, gia gia nãi nãi lại là người như vậy, chút của hồi môn đều bị người ta chiếm mất.
Nếu không phải năm trước đường tỷ thành thân, nhìn thấy đồ của nương trong của hồi môn, nàng vẫn không thể tin được nãi nãi lại làm ra chuyện đó. Cuối cùng, Lâm Hiểu Mạn chỉ gói ghém hai bọc hành lý chứa vài bộ y phục cũ, mặc dù không thể mặc nữa, nhưng nếu dùng làm giẻ lau thì cũng không tồi, còn hơn để lại cho tiện nghi bọn họ.
Thấy Lâm Hữu Vượng đến, Lâm Nhị Hổ chạy ra đón:"Nhị gia gia, nãi nãi nói người là kẻ hồ đồ, lúc phân gia hai tỷ đệ ta không thể mời người đến phân xử."
Lâm Hữu Vượng tức giận đến vẹo mũi, đứng trong sân mắng: “Hai lão bất tử các ngươi, sống đến từng tuổi này đều cho chó ăn, nếu không phải lúc trước tức phụ nhà lão nhị gả tới không biết một nhà già trẻ các ngươi hiện giờ đang xin cơm ở xó xỉnh nào, bây giờ phu thê bọn vì cứu các ngươi liền mạng cũng không còn, các ngươi còn khi dễ hai đứa nhỏ nhà người ta, không sợ nửa đêm tỉnh giấc vợ chồng lão nhị về tìm các ngươi tính sổ."
Tuy Lâm Hữu Vượng đã nhiều năm không làm tộc trưởng, nhưng tộc trưởng hiện tại lại là nhi tử của hắn, bị hắn mắng mỏ, Lâm lão gia tử cùng Lâm nãi nãi chỉ có thể trốn trong nhà không dám đáp lại. Lâm gia nãi nãi nhìn chiếc giường bị người thợ mộc tháo rời thành từng mảnh, trong lòng đau như cắt nói: “Giường tốt như vậy, lại không bị hỏng sao lại tháo đi rồi?”
"Kia còn có thể làm sao? Không phá giường ngươi sẽ trả lại hồi môn của tức phụ lão nhị?" "Mấy tên nhãi con chết tiệt đó đều học từ nương của chúng đồ đĩ đi Hà thị kia. Đáng lẽ ngay từ đầu không nên để ả ta sinh ra thứ tạp chủng này." Lâm gia nãi nãi một câu đồ điếm hai câu tạp chủng, Lâm Hữu Vượng ngoài kia có giỏi sao không ra mắng, cứ lèm bèm bên tay lão ta nhức hết cả đầu, muốn yên tĩnh một chút cũng không được.