Chương 30

Trong mắt Tiêu Tuần hiện lên nụ cười: “Chuộc cái gì?”

Đáng ghét, vậy mà giả ngu, ngoài cái đó hắn còn cầm cái khác sao? Không, đáp án không phải quá rõ ràng sao?

Bùi Chước: “Có cho trăm vạn người xem thì họ sẽ không thấy được điều huyền bí của cái đó đâu.”

Tiêu Tuần: "Tại sao?"

Bùi Chước: “Ta không giải thích được, dù sao ngài có giữ cũng vô ích.”

Tiêu Tuần đổi câu hỏi: "Bùi Chước, ngươi từ đâu đến? Nơi đó có uy hϊếp đến Đại Tuyên không?"

Bùi Chước dần nhận ra, Tiêu Tuần nhìn xa trông rộng, lo sợ Đại Tuyên sẽ bị nền văn minh công nghiệp đánh bại.

Bùi Chước: "Không."

Cậu giơ một ngón tay lên nói: “Ta cam đoan, trên đời này không có ai có những thứ này như ta cả."

"Những cái này là... trùng hợp ngẫu nhiên, từ trên trời rơi xuống."

Tiêu Tuần nhìn Bùi Chước, tự hỏi cậu có tin hay không.

Lý Như Ý nhắc nhở ở bên ngoài: Tiệc Quỳnh Lâm sắp bắt đầu.

“Đừng chạy lung tung.” Tiêu Tuần cảnh báo rồi đi dự tiệc với Lý Như Ý.

Bùi Chước đứng một mình trong thư phòng của Đông Cung, nghĩ đến chiếc hộp nhỏ nơi Tiêu Tuần cất giấu những bức vẽ, trong phòng làm việc có rất nhiều chiếc hộp như vậy.

Có lẽ đồ lót của cậu nằm trong một chiếc hộp ở đâu đó.

Bùi Chước vui vẻ ngồi trước án thư của Thái tử, nhắm mắt lại xem Thái tử sẽ tùy tiện để ở đâu, rồi lục lọi từng chồng một.

Sau khi lục lọi toàn bộ thư phòng, cậu tìm thấy tất cả quyển luyện thư pháp của Tiêu Tuần luyện thuở nhỏ, nhưng vẫn không có qυầи ɭóŧ đâu.

Nếu không có trong thư phòng thì nó sẽ ở đâu?

Bùi Chước nhìn quanh rồi cuối cùng chuyển hướng sang phòng ngủ của Thái tử.

Không thể nào... không thể nào ở đó được! Biếи ŧɦái quá! Thứ mà cậu có thể tìm thấy nhất chắc chỉ là qυầи ɭóŧ của Thái tử!

Bùi Chước lắc đầu, ngồi vào bàn đọc.

Nếu tìm thấy nó trong phòng ngủ của Tiêu Tuần, cậu sẽ không muốn chút nào!

Tò mò hại chết mèo.

Bùi Chước vừa lẩm bẩm trong lòng, vừa mò vào phòng ngủ của Thái tử.

Tiêu Tuần chắc đã báo trước, cậu lẻn vào đây vậy mà không ai ngăn cản.

Như vậy tại hạ mạn phép tìm kiếm.

Bùi Chước nhắm mắt vén chăn lên, một lúc sau mới mở mắt ra nhìn quanh chiếc gối.

Bên cạnh gối có một chiếc hộp gỗ nhìn khá to.

Bùi Chước trèo lên mở ra, bên trong có mấy cuốn sách, trong đó có lý luận về quản lý nhà nước và những thứ tương tự.

Rất tốt, sở thích rất lành mạnh.

Bùi Chước ngáp một cái.

Sau tiệc Quỳnh Lâm, Tiêu Tuần trở về Đông cung nhưng không thấy Bùi Chước đâu cả, Lý Như Ý toát mồ hôi hột, nếu Bùi Chước có thể chạy trốn qua các cao thủ ẩn nấp ở Đông Cung thì thực lực của cậu sẽ rất khủng khϊếp.

Tiêu Tuần nghĩ đến chuyện thường ngày của ai đó, bước vào phòng ngủ thì thấy Bùi Chước đang ngủ không chút phòng bị trên chiếc ghế thấp cạnh giường.

To gan thật.

Lý Như Ý: “Gọi Nhị hoàng tử tới đón về?”

Nói xong, Lý Như Ý liền ngậm miệng, hắn ta là đồ ngốc sao?

Tiêu Tuần đoán được Bùi Chước sẽ lục lọi thư phòng của mình, nhưng như thế này...thật không ngờ tới.

Những chiếc hộp chống ẩm vốn được xếp ngay ngắn theo từng hạng mục đều đã bị dời chỗ.

Tiêu Tuần chỉ vào một số vị trí, ra hiệu cho Lý Như Ý sắp xếp lại.

Hắn mở tủ, lấy ra một bộ đồ trong, rồi ra sau tấm bình phong tắm rửa.

Dù dọn dẹp hay rửa mặt, hai người đều không gây ra tiếng động, Bùi Chước cũng không có vẻ bị thức giấc.

Sau khi Lý Như Ý sắp xếp xong kệ đồ, phát hiện Thái tử để thấy Bùi Chước đã tắm rửa ở Đông cung, cũng không trở về biệt viện Thái tử như thường lệ.

Hắn ta nhướng mày, lặng lẽ lui ra.

Thái tử ôm chăn mới, bước qua người Bùi Chước, cầm tấm chăn lụa dày hơn trên giường đắp lên người Bùi Chước.

Hắn lên giường, nằm xuống, đắp chăn rồi ngủ như thường lệ.

Chiếc giường Bát Bộ ở Đông Cung vô cùng rộng rãi, rộng hơn cả phòng ngủ nhà Bùi Chước ở thành phố, ngay cả tấm ván để chân cũng rộng vài mét vuông, gần đây cậu đã hình thành thói quen ngủ sớm dậy sớm, vừa thấy giường Thái tử điện hạ đã thấy thoải mái, không nhịn được ngáp một cái, nhưng nếu lên giường của người khác ngủ thì không lịch sự lắm, nên cậu ngồi trên chiếc ván để chân cạnh giường đợi Thái tử, lại vô tình ngủ quên.