Chương 29

Trong lòng Bùi Chước bớt thành kiến

hơn, từ nhỏ cậu đã không thấy mẹ nên không có cảm giác gì, nhưng cha cậu qua đời vì một căn bệnh nan y, phải một năm cậu mới dần dần tỉnh táo, chấp nhận để có thể bình tĩnh lo liệu tang lễ.

Nghe nói Hoàng hậu qua đời rất đột ngột, Thái tử mới hai mươi tuổi, hơn các học sinh cuối cấp mà cậu dạy một hai tuổi.

Sau khi mẫu hậu qua đời, phụ hoàng kiêng kị, đệ đệ dò xét, Bùi Chước suy luận từ lịch sử, cảm thấy Tiêu Tuần đúng là bia đỡ đạn.

Nhưng Thái tử đang sống sờ sờ đứng trước mặt cậu, hai chữ bia đỡ đạn đầy vẻ thờ ơ với cuộc sống, không nên nghĩ như vậy.

Tiêu Tuần dừng lại một lúc khi bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của Bùi Chước.

Bùi Chước hơi giống Thái phó, việc ngụy trang không thể thay đổi được đường nét cơ bản, Bùi Chước mặc đồ màu tối, cổ lỗ một chút, ở một góc độ nào đó, trông càng giống Thái phó hơn.

“Rửa mặt đi.”

Bùi Chước lập tức gạt bỏ hết thương cảm: “Thái tử điện hạ, thần có việc quan trọng.”

Tiêu Tuần không chút hoang mang: “Rửa xong thì nói.”

Cung nữ mang đến một chậu nước ấm, còn chuẩn bị hai chiếc khăn, một khô một ướt.

Bùi Chước kiên quyết từ chối nói chuyện qυầи ɭóŧ với Thái tử có gương mặt xinh đẹp.

Thái tử trân quý người tài, để cậu xem điểm mấu chốt của hắn là gì.

Dù thế nào đi nữa cậu cũng sẽ không chết.

Thấy cậu không làm, Tiêu Tuần tự mình xoắn khăn, nắm gáy, che mặt, kiên nhẫn nói: “Ta sẽ không nói chuyện với khuôn mặt này.”

Bùi Chước tức giận dùng khăn lau mạnh đến mức mặt đỏ bừng.

Lý Như Ý dần dần mở to mắt.

Thử tính tính này, mới năm ngày không gặp Bùi Chước, lần đầu tiên nhìn thấy đã đủ choáng ngợp rồi, để ở phủ Nhị hoàng tử hai ngày, làm sao có thể đẹp hơn như vậy?

Đây là thiên tiên giáng trần phải không?

Dù đã quen nhìn gương mặt Thái tử hàng ngày nhưng vẫn phải choáng ngợp trước vẻ phong tình mỹ mạo động lòng người của Bùi Chước.

Tiêu Tuần bình tĩnh nói: "Lý Như Ý."

Lý Như Ý thức thời đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Bùi Chước lau mặt như mèo con, rồi lấy khăn khô lau đi những giọt nước, khi cúi đầu xuống, cậu thấy trên khay có một bộ quần áo khác, xem ra ba bộ quần áo Thái tử đưa cho cậu đều do một nhóm thợ thêu.

"Không cần thay quần áo được không? Lát nữa ta phải đi dự tiệc Quỳnh Lâm."

Tiêu Tuần: “Ngươi không cần phải đi.”

Gặp Thái tử còn không biết hành lễ, chẳng lẽ gặp Hoàng đế sẽ tự học được?

Tiêu Tuần không có ý định dạy, cứ ở lại Đông Cung là được.

Bùi Chước nói với giọng có thiện cảm: “Không được, ta phải theo Nhị hoàng tử, kẻo hắn ta cáo trạng ngài với Hoàng đế.”

Tiêu Tuần: "Ồ?"

Bùi Chước: “Đừng hỏi, đây là tình báo của Nhị hoàng tử.”

Tiêu Tuần suy nghĩ một chút: “Sợ hắn tiết lộ chuyện Trạng nguyên là nữ tử sao?”

Bùi Chước: “…” Không thể nào, Thái tử thật sự biết sao?

Bùi Chước: "Ta không nghĩ Trạng nguyên cố ý làm vậy, nếu nữ tử có thể tham gia khoa cử thì sao phải mạo hiểm như vậy?"

Tiêu Tuần: "Ừ,."

Bùi Chước thăm dò: “Ngài không muốn truy cứu?”

Tiêu Tuần: “Quan viên chỉ có thể dùng, không thể phân biệt.”

Bùi Chước: “Ngài có giúp đỡ giải quyết hậu quả không?”

Tiêu Tuần nhớ lại mình tiết lộ ý nghĩa này lúc nào.

Bùi Chước: "Ngài thật tốt bụng."

Tiêu Tuần: "..."

Bùi Chước lấy trong tay áo ra bức vẽ: “Điện hạ xem qua.”

"Cái này gọi là máy chưng cất, có thể chế tác cồn, cồn có rất nhiều công dụng...Không hiểu thì cứ nhìn hình trước rồi hỏi thầy."

Bùi Chước vô tình nói ra câu cửa miệng của mình lúc lên lớp.

Tiêu Tuần không để ý, nghiêm túc xem xét bức vẽ.

Bùi Chước nhân cơ hội này, thay quần áo, giống như việc lén mở bình uống nước trong khi học sinh đang đọc câu hỏi trong lớp.

"Đã xem xong chưa?"

Tiêu Tuần cuộn lại bức vẽ, lấy ra một chiếc hộp nhỏ cất đi: “Ta sẽ để thợ làm thử.”

Bùi Chước bất lực nhìn hắn không chút khách khí tịch thu bản vẽ, sau đó đỏ mặt nói: “Ta muốn dùng bản vẽ này để chuộc, chuộc…”