Chương 27

Trên lưng A Tứ đổ một lớp mồ hôi lạnh, mình suýt rơi vào bẫy.

Bùi Chước nhìn phản ứng của hai người, ầy, sao có thể cứ vậy tin tưởng không nghi ngờ, có quan hệ với Thái tử tẩy não tốt như vậy?

Cậu đang lo lắng buổi tiệc Quỳnh Lâm, sợ Tiêu Phi đột nhiên đổi ý nên nói: "Ta có thể giả làm thị vệ, tối nay cùng ngài đi dự tiệc Quỳnh Lâm được không?"

Tiêu Phi chợt thương hại nhìn Bùi Chước: "Ngươi biết rồi?"

Bùi Chước sửng sốt: "Biết cái gì?"

Tiêu Phi: “Trong cung có tin tức, nói rằng bệ hạ sẽ mượn tiệc Quỳnh Lâm chiêu đãi quần thần, cũng để sắp xếp hôn sự cho Thái tử vừa lập công.”

Ứng cử viên đó tất nhiên không thể là Bùi Chước, người không có thế lực gia tộc.

Tin tức là do mẫu phi tiết lộ cho hắn ta biết, bà ta thở dài nói người bệ hạ chọn cho Thái tử nhất định sẽ có ích cho Thái tử, đồng thời an ủi con trai, chắn hẳn Nhị hoàng tử sẽ không kém hơn bao nhiêu.

Tiêu Phi cơ trí nói: “Sao không vạch trần Trạng nguyên trong tiệc Quỳnh Lâm? Bệ hạ sẽ giận đến mức không muốn ban hôn nữa.”

Bùi Chước chân thành khuyên bảo: “Thái tử đã cập quan, bệ hạ từ lâu đã có ý muốn ban hôn, không người này thì sẽ là người khách.”

Tiêu Phi thở dài: "...Vẫn là ngươi cởi mở."

Điềm tĩnh không ngại vinh nhục như vậy, hắn ta chỉ thấy ở Cố hoàng hậu.

Bùi Chước: "Giấu tài, chờ đợi thời cơ, đừng làm hỏng tâm trạng của Bệ hạ."

Tiêu Phi gật đầu, giấu tài, chờ Thái tử lên ngôi, muốn cưới ai thì cưới.

...

Đông cung.

Tiêu Tuần cởi triều phục, mặc áo khoác xanh nhạt, khí chất ôn hòa, mày sắc như kiếm, mắt sáng như sao.

Lý Như Ý: “Nếu bệ hạ ban hôn ở yến tiệc Quỳnh Lâm thì phải sao?”

Năm nay bệ hạ đã ám chỉ nhiều lần, nhưng điện hạ đều từ chối vì mới giữ đạo hiếu chưa đầy ba năm.

Hoàng đế kiêng kị Thái tử quá quyền thế, hôn sự sẽ không suôn sẻ, nhưng ông ta cũng không thoải mái khi bị từ chối nhiều lần, dù sao cũng chưa có cháu trai nên lần này có thể sẽ trực tiếp tuyên bố hôn sự.

Lý Như Ý đoán có thể là con gái của Thái phó, xuất thân xứng với Thái tử, Thái phó vốn là người thuộc phe Thái tử, Thái tử sẽ không trở nên hùng mạnh hơn nhờ hôn nhân.

Tiêu Tuần mở phong bì dán tem sáp, đọc xong ném cho Lý Như Ý: “Sẽ không.”

Lý Như Ý nhìn thấy tên Trang nguyên Diệu Tĩnh, hắn ta buột miệng nói: “Có liên quan đến nữ Trạng nguyên sao?”

Lý Như Ý đã biết Diêu Tĩnh là con gái nhưng điện hạ lại làm ngơ, cho cô ấy vào thi Đình.

Lý Như Ý tưởng là Thái tử trọng người tài, nhưng bây giờ xem ra không hoàn toàn như vậy?

Tiêu Tuần nói: “Diêu gia ở Kim Lăng, mười tám năm trước cả nhà chết oan, Diêu Tĩnh sẽ kêu oan trong tiệc Quỳnh Lâm, kẻ sát nhân cũng có mặt trong tiệc Quỳnh Lâm.”

Lý Như Ý: “Vậy chuyện hôn sự sẽ hoãn?”

Tiêu Tuần dừng lại nói: “Bùi Chước chưa có động thái gì sao?”

Lý Như Ý: “Có lẽ là không dám tới.”

Lúc trước Thái tử định gặp Bùi Chước, Bùi Chước lại phóng hỏa bỏ chạy, thực sự ban đầu hắn ta cũng không tìm thấy người.

Nhưng Giả đại nhân Hộ bộ bất ngờ gặp một người lạ mặt tài giỏi ở phủ Nhị hoàng tử, muốn đưa Thủy bộ lang trung đi bái phỏng, tình cờ gặp Lý Như Ý ở Công bộ, bèn kể cho hắn ta nghe về cuộc gặp này.

Lý Như Ý Tò mò, cái đám môn khách gà mờ của Nhị hoàng tử vậy mà có phượng hoàng thật, sợ người này có hại cho Thái tử nên đi điều tra.

Khuôn mặt không quá xuất sắc nhưng giọng nói vẫn vậy, có hóa thành tro Lý Như Ý vẫn nhận ra.

Hắn ta sửng sốt vì Bùi Chước thực sự có tài năng và kiến

thức thực sự, còn Thái tử lại bỏ lỡ! Hắn ta vội quay lại báo cho Thái tử, suýt bị bong gân mắt cá chân trên đường đi.

Tiêu Tuần im lặng một lúc rồi yêu cầu Thủy bộ lang trung cố tình nhắc đến vụ tụ tập ở quán rượu với Bùi Chước.