Chương 17

"Ta không nhận kẻ vô dụng, nói xem ngươi có thể làm gì?"

Bùi Chước tích cực hòa nhập vào đội ngũ chính trị của Nhị hoàng tử: “Ta có thể làm số học, dám nhận thực lực đứng đầu Đại Tuyên, làm tiên sinh dạy toán sẽ không có vấn đề gì”.

Tiêu Phi suy nghĩ, số học? Thái tử đúng là thích số học, nhưng hắn lại không sắp xếp chức vụ, cầm tù một người biết số học sao? Mỗi ngày gảy bàn tính cho hắn nghe?

Thực sự có thể.

Mỹ nhân biết tính toán, có thể Thái tử sẽ rung động.

"Không thiếu tiên sinh dạy toán."

Bùi Chước đổi lý do: “Ngài có khó khăn gì, có lẽ ta có thể giải quyết được.”

Tiêu Phi lập tức nghĩ đến chuồng ngựa, không biết Thái tử ôm Bùi Chước có tác dụng gì, nếu sai mỹ nhân đi nuôi ngựa, Thái tử nhất định không biết cậu ở đâu.

“Ta còn thiếu người chăn ngựa, nếu mỗi năm ngươi có thể cho sinh sản được ba trăm con ngựa Tây Vực thì chính là công lớn, luận công ban thưởng.”

Bùi Chước: "Bây giờ có bao nhiêu con?"

Tiêu Phi: "Mười con."

Bùi Chước hiểu, đây là giống ngựa nhập ngoại, rất khó chăn nuôi.

Cậu có một người bạn cấp ba học đại học về chăn nuôi, luận văn tốt nghiệp là về chăn nuôi ngựa, cậu ta viết hùng hồn sáu ngàn từ nhưng bị thầy hướng dẫn đánh trượt, nói rằng cách dùng từ không phù hợp, quá khiêu da^ʍ, không cần thiết phải mô tả tâm lý của ngựa đực và ngựa cái.

Bạn cùng lớp tủi thân, nhờ Bùi Chước sửa bài.

Bùi Chước giúp cậu ta xóa bốn ngàn chữ, đồng thời còn ghi chép đầy đủ những yếu điểm mấu chốt.

Bùi Chước ngập ngừng hỏi: “Chuồng ngựa có ngựa thử nghiệm không?”

Tiêu Phi: "Là thế nào?"

Bùi Chước cong khóe mắt, nếu không có thì dễ làm rồi, điều đó cho thấy công nghệ chăn nuôi của Đại Tuyên vẫn còn rất lạc hậu.

“Ngựa Tây Vực rất quý, không nên thả thẳng vào đàn ngựa cái, mà nên dùng một con ngựa giống bình thường khỏe mạnh, cường tráng, hoạt động tìиɧ ɖu͙© tốt để sàng lọc những con ngựa cái động dục”.

Ngựa cái trước khi động dục sẽ trốn tránh và có xu hướng tấn công ngựa đực, ngựa đực có thể bị tấn công nếu tìm nhầm bạn tình.

Quá trình này được hoàn thành đầu tiên với ngựa giống thử nghiệm để tăng hiệu quả.

Để ngăn chặn phối giống tự nhiên, các sợi vải phải được buộc quanh cơ thể ngựa giống, chỉ nhằm mục đích sàng lọc chứ không nhằm mục đích sử dụng thực tế.

"Phương pháp này thích hợp hơn với đàn cừu, sau khi chọn ngựa cái..."

Bùi Chước nói hùng hồn, bởi vì nhiều thuật ngữ chuyên môn hiện đại rất khó giải thích, khi nói, cậu nhận thấy bản luận văn nguyên gốc chưa rút gọn của người bạn thời trung học ngày xưa dễ hiểu hơn, cách dùng từ cũng dần trở nên phóng đãng hơn.

Tiêu Phi nghe vậy, vành tai đỏ bừng, cho ngựa giống thử tình này khá tàn nhẫn.

Hắn ta chợt cảm thấy, hoàng huynh hẳn rất coi trọng Bùi Chước, ngay cả bộ quần áo Bùi Chước mặc cũng là vải mây sa do Giang Nam dệt dâng cho Thái Tử, thậm chí em trai như hắn ta còn không có, chỉ là mẹ ruột Thái Tử vừa mới qua đời, do lễ tiết, không thể thành thân nên chỉ có thể giam ở một biệt viện, đại mỹ nhân không hiểu hoàng huynh nên tìm đủ mọi cách trốn thoát.

Bùi Chước giỏi đối phó ngựa như vậy, làm sao không thể dễ dàng đối phó người được?

Như này sao có thể đi nuôi ngựa được, không chừng chính là hoàng tẩu.

Phải phục vụ cậu ăn sung mặc sướиɠ, châm ngòi tình cảm giữa cậu với Thái tử.

Tiêu Phi quyết định giở trò, vẻ mặt âm trầm hơi dãn ra.

Tiêu Phi nói rõ mình là hoàng tử: “Từ nay ngươi sẽ theo ta, nếu làm tốt sẽ được thăng quan tiến chức”.

Bùi Chước giả vờ ngạc nhiên: “Ngài là Nhị hoàng tử!”

Tiêu Phi gật đầu: “Dưới trướng ta có một người tài ba, có thể thay đổi dung mạo, nếu sợ bị người đó nhận ra, ta sẽ nhờ hắn cải trang cho ngươi, chỉ cần ngươi ở trại ngựa giúp ta, năm nay cần sinh ba trăm con ngựa Tây Vực."

Bùi Chước: “Đảm bảo có thể sinh”