Chương 16

Bùi Chước nằm trên giường, ngơ ngác, đồ lót màu đen không có giá trị thẩm mỹ, sao lại có người lấy trộm?

Không mặc qυầи ɭóŧ không muốn xuống giường, tư thế đi lại sẽ rất kỳ quặc.

Cậu không tìm thấy chiếc qυầи ɭóŧ cổ đại nào trong tủ, thậm chí nếu có…cậu cũng không chắc đã có ai mặc chưa, cậu không thích.

“Đến giờ ăn rồi." Đến giờ ăn trưa, Lý Nhị mở cửa và giao đồ ăn như thường lệ, lần này ngoài hộp thức ăn còn có thêm một túi quần áo.

“Hôm nay có đùi gà.” Lý Nhị nói rồi đóng cửa lại.

Bùi Chước nhướng mi, sáng sớm tìm qυầи ɭóŧ, cậu còn chưa ăn cơm, đùi gà hấp dẫn vô cùng.

Bùi Chước mở hộp thức ăn ra thì thấy hai chiếc đùi gà.

Bên cạnh có một cái túi, mở ra thì thấy ba bộ quần áo mới toanh, chất liệu tốt, giống hệt bộ Tiêu Tuần mặc, chỉ có người giàu mới mua được.

Bùi Chước lật ngón tay mở túi ra, tìm thấy bên dưới ba chiếc qυầи ɭóŧ, giống như quần đùi ở hiện đại.

Ai lấy trộm đã rõ.

Vốn dĩ người đáng nghi nhất chính là Lý Nhị, bởi vì ngoài hắn ta mấy ngày nay chưa từng có người khác đến.

Điều duy nhất không chắc chắn là Lý Nhị có bị người khác sai sử hay không.

Bùi Chước hiện đã được xác nhận được: Có.

Người đó vậy mà lại làm ra chuyện như vậy, làm thì làm, còn quang minh chính đại đền bù cho cậu, đây là chuyện đáng quang minh chính đại như vậy à?

Hay là đang thăm dò điểm giới hạn của cậu?

Bùi Chước cắn một miếng đùi gà, không thể ở lại nơi này được nữa.

Ăn xong, Bùi Chước lập tức thu dọn “Tài liệu giảng dạy”, lạc và những bộ quần áo mới.

Cậu không có kỹ năng bay qua tường hay đi xuyên tường, cách duy nhất để thoát ra ngoài là đốt lửa, thừa dịp hỗn loạn chạy trốn.

Cậu nhìn kỹ vị trí hướng gió, lén đặt hành lý ở phía sau phòng phía đông, kê một chiếc ghế dưới tường rồi giả vờ vào bếp ở phòng phía tây đun nước tắm.

Không có gì ngạc nhiên khi cậu đun nước tắm vào thời điểm này.

“Cháy!” Mặt Bùi Chước đầy tro, sắc mặt xám xịt, giọng nghẹn ngào chạy ra ngoài: “Cứu mạng!”

Căn bếp bốc cháy, lính cứu hỏa Lý Nhị lập tức xuất hiện, lấy nước từ giếng về để dập lửa: “Đến đây!”

Bùi Chước lao tới chân tường, ôm ngực, vịn vào tường giả vờ ho dữ dội, liếc nhìn động tác của Lý Nhị, thấy hắn ta đang hì hục dập lửa, vậy là cậu vừa ho khan, vừa xoa dầu vào lòng bàn chân, xách hành lý lên, trèo lên ghế rồi leo lêи đỉиɦ tường.

Ngay khi cậu chuẩn bị dùng hết sức nhảy xuống, trong ngõ đột nhiên xuất hiện một bộ đồ màu đỏ rực rỡ, tạo ra một hiệu ứng kinh hãi đến rợn người.

Khi Bùi Chước đang chần chừ muốn rút chân lại thì người đó đã lao tới, xách cậu qua năm sáu biệt viện, rồi đặt cậu vào một khoảng biệt viện nhỏ xa lạ.

Bùi Chước: "Cảm ơn——"

Bùi Chước nhìn bộ đồ màu đỏ đắt tiền, vẻ ngoài hào hoa của đối phương, cậu chợt nhớ đến đội hình thanh niên tài tuấn mà hệ thống đã giới thiệu hai lần - Nhị hoàng tử Tiêu Phi.

Gặp ứng cử viên Hoàng đế đời tiếp theo ngay ngoài cổng?

"Cảm ơn đại hiệp đã cứu ta, nay ngài giúp ta một lần, ngày sau ta ắt sẽ trả ơn."

“Cứu?” Tiêu Phi lẩm bẩm, “Ai giam cầm ngươi? Ta đòi lại công đạo cho ngươi.”

Bùi Chước thành thật nói: "Ta không biết."

“Ngươi không biết…” Tiêu Phi thấy mặt cậu tuy bẩn, nhưng cũng không che đi vẻ đẹp phù dung đoan trang, chẳng lẽ Thái Tử thật sự bị vẻ ngoài của cậu hấp dẫn sao?

Tuyệt đối không thể.

Đương kim thái tử điện ha sao phải tốn công che giấu thân phận nuôi mỹ nhân ở ngoài, cứ ngang nhiên đưa người về cung là được.

Thị vệ bên người của Thái Tử tích cực dập lửa như vậy, người này chắc chắn có địa vị quan trọng.

"Ngươi tên là gì?"

"Bùi Chước."

Tiêu Phi nhướng mày: “Tên công tử đó chắc hẳn không phải người tốt, hắn có chút thế lực ở kinh thành, nếu không muốn bị bắt về thì tốt nhất nên đi theo ta.”