Chương 13

Tiêu Tuần hỏi: "Phái người đi thăm dò Tổng binh ở Quý Châu, có manh mối gì không?"

Lý Như Ý: "Người đưa Bùi Chước tới không tìm thấy, thuộc hạ đã phái người đến Kiềm Nam tìm Tưởng Ngọc Quý. Nhân tiện, Lý Nhị nói có manh mối quan trọng cần báo cáo."



“Thảo đường xuân thuỵ túc, song ngoại nhật trì trì.”

*Hai câu còn lại trong “Vô đề”: Yên giấc xuân am cỏ, cửa sổ bóng câu qua.

Bùi Chước hiếm khi dậy sớm một tiếng, vươn vai, trong đầu hiện lên mấy câu thơ của Gia Cát Vũ Hầu.

Gia Cát tận tụy còn có những ngày như vậy, cuộc đời buồn thì ngủ thôi.

Ài, cậu đã mơ thấy gì vậy?

Có vẻ đã mơ thấy bộ đồ ngủ quý giá của mình bị đánh cắp.

Ngày nghĩ đêm mơ.

Bùi Chước hững hờ ngáp một cái, đi đến bên cửa sổ nhìn vào khoảng trống——

?!!

Qυầи ɭóŧ của cậu đâu?

Bị gió thổi bay rồi?

Bùi Chước vội vàng đi ra ngoài, nhìn quanh nhà ba lần, dùng ghế ngó ra ngoài, với qua tường xem có rơi ra bên ngoài không.

Không có.

Bùi Chước quay lại hiện trường vụ án, ngước nhìn tổ quạ, không có.

Cậu khẳng định mình phơi đồ lót cùng bộ đồ ngủ, không dễ bị gió thổi bay đi chứ.

Hay bị đánh trộm rồi?

Gương mặt hồng hào của Bùi Chước thay đổi sau khi vừa thức dậy.

Tại sao chỉ trộm đồ lót thôi, có phải biếи ŧɦái không?

...

Tiêu Tuần nhìn túi vải trước mặt.

Phát hiện quan trọng của Lý Nhị.

Vì quá quan trọng nên hắn ta không dám động tới, phải dùng vải sạch gói lại rồi gửi thẳng đến bàn Thái tử.

Tiêu Tuần mở túi vải ra, im lặng.

Đây không phải là...

"Ra ngoài."

Lý Nhị và Lý Như Ý lui ra cửa.

Lý Nhị nói: “Điện hạ thử chạm vào xem.”

Tiêu Tuần nhắm mắt lại, duỗi tay ra, dùng ngón cái vặn xoắn tấm vải.

Ngạc nhiên khi chạm vào.

Hắn cầm hai đầu rồi kéo, vậy mà có thể kéo ra nhiều lần mà không ảnh hưởng đến độ co giãn.

Cái này được làm như thế nào?

Lý Như Ý nhìn xong vội nói: "Thật là một tác phẩm tuyệt vời!"

Tiêu Tuần xoa xoa trán: “Nhưng cái này giống đồ lót của Bùi Chước, ngươi lấy trộm——”

Mượn tới cho Thái tử điện hạ cao quý xem, sao có thể gọi là trộm?

Lý Nhị thẳng thắn nói: “Bây giờ thuộc hạ sẽ đem trả?”

Bùi công tử còn ngủ sẽ không biết.

Tiêu Tuần trầm ngâm một lúc, gõ ngón tay lên bàn rồi nói: “Để lại.”

Đầu tháng sau, Giang Nam cống nạp vải vảo kinh thành, đến lúc đó cắt ra một mảnh để xem xét chi tiết.

Cũng không thể trả về rồi lúc đó lại đánh cắp một lần nữa.

Tiêu Tuần lấy ra một cái hộp, cất qυầи ɭóŧ đi rồi ra lệnh: “Gửi ba bộ đồ xuân qua”.

Lý Như Ý: “Không phải rõ ràng…” Nói với Bùi rằng Chước là chiếc qυầи ɭóŧ của cậu bị chủ tử lấy?

Tiêu Tuần: "Không sao."

Lý Như Ý nổi lòng thành kính, quân tử quả nhiên thong dong, Thái tử điện hạ không bao giờ sợ lời đồn đại.

Tiêu Tuần nhìn chiếc hộp, nhưng càng suy nghĩ sâu xa, hôm nay hắn chắc chắn được một chuyện, tay nghề dệt vải của đồ Bùi Chước mặc còn cao hơn Đại Tuyên, ngay cả nghề dệt của Giang Nam cũng phải cúi người kính nể.

Kỹ năng dệt như vậy, còn rèn vũ khí thì sao?

Phải chăng nơi Bùi Chước sản xuất quần áo có thể chế tạo kiếm súng sắc bén hơn Đại Tuyên?

Hắn phải gặp Bùi Chước một lần.

Lý Như Ý cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, nói: "Điện hạ, hôm nay Đào Hoa Hiên của Lệ phi bị Nhan quý phi phá, chắc đang hận Nhan quý phi thấu xương, chẳng bằng đợi Nhị hoàng tử báo thù cho Lệ phi, chúng ta chim sẻ núp sau, nắm thóp Nhị hoàng tử, kẻo hắn ta——"

Tiêu Tuần mở một phong thư, thản nhiên nói: “Cứ sắp xếp như ban đầu.”

...

Nguyệt Đào Cung.

Lệ phi xinh đẹp mê người, trời sinh có đôi mắt cáo đa tình, là con gái của đại thần được Hoàng đế Tiêu Hiệt Nguyên cưới để ổn định tình hình sau khi mới lên ngôi.

Sau một năm vào cung, sinh hạ Nhị hoàng tử Tiêu Phi, được sủng ái hơn mười năm.

Nhưng tuổi lớn, nhan sắc đã phai nhạt, tình yêu cũng đã phai nhạt, Nhan quý phi mới thăng chức trẻ đẹp, một điệu múa động lòng quân vương, Lệ phi từ đầu xuân đến giờ chưa gặp được Hoàng đế.