Chương 17

Lý Thành Thư ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa gắp một miếng sườn heo kho tàu bỏ vào miệng.

"Thế nào? Hương vị có được không?"

Lý Thành Thư gật đầu: "Vâng, ăn ngon lắm ạ, độ mặn nhạt cũng vừa đủ."

Hương vị của món sườn heo kho tàu này quả thực không tệ, chỉ có điều Lý Thành Thư vẫn thích ăn sườn heo kho tàu của Lý Kỳ làm hơn.

Dì Mạn thấy cậu thích ăn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười muốn cậu nếm thử những món ăn khác một chút, Lý Thành Thư rất nể mặt món nào cũng khen ngon, dì Mạn vô cùng vui vẻ.

Lúc này, Ôn Như Cố đi xuống dưới, vừa khéo nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của bọn họ, lông mày thanh tú hơi nhíu lại một chút, sải bước đi qua đó.

"Dì à, tan làm rồi, không cần chờ chúng tôi ăn xong đâu, bát có thể để ngày mai rồi rửa."

Tuy rằng giọng điệu của Ôn Như Cố không có chỗ nào không ổn nhưng lại mang theo một chút ý vị không cho phép từ chối, dì Mạn cũng rất thức thời, nói với Lý Thành Thư rằng nếu cậu muốn ăn cái gì thì nói cho bà ấy biết, sau đó thì tan làm về nhà.

Trong nháy mắt, bên trong căn biệt thự chỉ còn lại Lý Thành Thư và Ôn Như Cố, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, có thể nghe thấy rõ âm thanh phát ra khi nhai nuốt thức ăn và tiếng bát đũa va chạm nhau.

Không lâu sau đó, Lý Thành Thư còn ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt của gỗ trầm hương xen lẫn trong mùi của thức ăn.

Đôi mắt cậu thoáng chớp chớp, đây là... Pheromone của Ôn Như Cố?

Hơn nữa còn rất thơm nữa.

"Đã mời được bảo mẫu cho ba của cậu chưa? Nếu như chưa có thì tôi kêu người đi thu xếp." Ôn Như Cố nói.

Lý Thành Thư sửng sốt, lắc đầu nói: "Ông ấy không muốn để cho bảo mẫu chăm sóc, chuyện này để sau này rồi nói sau."

Ôn Như Cố gật đầu.

Sau khi nói chuyện qua loa với nhau, bầu không khí lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có.

Ôn Như Cố đột nhiên nói: "Ở nhà cậu cũng dán miếng dán ức chế sao?"

"À." Bàn tay đang cầm đũa của Lý Thành Thư thoáng run rẩy, nói qua loa: "Dán lên vẫn tốt hơn."

"Vì sao? Tôi thích mùi hương của cậu, pheromone hương hoa anh đào, rất ngọt." Ôn Như Cố bình tĩnh nhìn về phía cậu: "Sau này ở nhà cậu cũng đừng dán nữa, ban ngày vốn đã bịt kín cả ngày, buổi tối để cho tuyến thể thoáng khí một chút."

Lý Thành Thư siết chặt lấy đôi đũa trong tay, lông mi cậu hơi run rẩy, không biết trả lời như thế nào.

Ôn Như Cố nói anh thích mùi hương của cậu, nhưng mà...

Lý Thành Thư nghĩ đến chuyện lần trước, sau khi Uông Lỗi ngửi được mùi pheromone của cậu, mới vài giây thôi anh ta đã không thể khống chế được bản thân.

Ôn Như Cố thấy cậu không nói lời nào, buông đôi đũa xuống, cơ thể ngửa ra sau dán lên lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực nhìn về phía cậu, nói đùa ngược lại: "Làm sao thế? Cậu sợ tôi không khống chế được mình à?"

"Không, không có." Bị nhìn thấu tâm sự, sắc mặt của Lý Thành Thư thoáng đỏ bừng, cậu nghe thấy được tiếng tim đập của bản thân, trái tim đang đập thình thịch mãnh liệt từng nhịp từng nhịp một, cậu đành phải cúi đầu bới cơm để che giấu tâm trạng của mình.

Ôn Như Cố nhìn chằm chằm Lý Thành Thư thật sâu, nhìn thấy chiếc cổ thon dài trắng nõn của cậu đỏ lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, khóe miệng anh vô thức nhếch lên.

"Vậy đừng dán nữa, ra ngoài rồi lại dán." Anh nói.