Chương 16

Lời nói này khiến trái tim Lý Thành Thư đột nhiên run rẩy.

Ôn Như Cố không chỉ sắp xếp bảo mẫu mà còn sắp xếp một bảo mẫu người Thục Châu, tuy rằng cậu không phải lớn lên ở Thục Châu, khẩu vị thiên về vị nhạt, nhưng sự quan tâm chu đáo tỉ mỉ này của anh khiến trong lòng cậu, ừm... Có cảm giác vô cùng ấm áp.

Dì bảo mẫu làm chưa đầy vài cái đã giúp cậu phân loại xong quần áo của mình, vừa làm vừa nói tại sao đồ đạc của cậu lại ít như vậy, Lý Thành Thư chỉ có thể mỉm cười để không bị coi là quá thất lễ.

Dì bảo mẫu làm xong công việc thì đi xuống tầng chuẩn bị bữa tối, cũng nói với cậu rằng sau này cậu có thể gọi bà ấy là dì Mạn.

Lý Thành Thư ngồi xuống bên cạnh giường, ánh mắt nhìn về phía đình nghỉ mát và cây cối xanh mướt bên ngoài cửa sổ sát đất, từ hôm nay trở đi, cậu sẽ sống chung với Ôn Như Cố, tại sao những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay lại giống một giấc mơ vậy chứ.

Cậu khẽ lắc đầu, đứng dậy đi đến tủ quần áo tìm bộ quần áo ở nhà trong đó, chuẩn bị tắm rửa một cái.

Sau khi Lý Thành Thư đi ra từ phòng tắm, bầu trời đã hoàn toàn tối đen, cậu tìm miếng dán ức chế, mở ra dán lên trên tuyến thể cho mình, sau đó mở cửa phòng ra chuẩn bị xuống tầng.

Vừa mới chuẩn bị đóng cửa phòng lại thì trông thấy Ôn Như Cố trở về nhà, hai người không hề đề phòng mặt đối mặt với nhau.

Ôn Như Cố mặc một bộ âu phục giày da màu đen, đôi chân thẳng tắp, mái tóc đen nhánh dày rậm, chân tóc rõ ràng, trên khuôn mặt anh tuấn vẫn còn mang theo sự nghiêm túc thận trọng khi làm việc.

Lý Thành Thư đóng cửa lại, đôi mắt chớp chớp nhìn anh, trong lòng thầm hít một hơi, thản nhiên nói: "Anh về rồi."

Anh về rồi.

Ba chữ này khiến cho trái tim của Ôn Như Cố thoáng chốc đập thình thịch.

Không ngờ rằng có một ngày anh cũng được trải nghiệm một loại cảm giác gia đình như vậy, bất kể công việc mệt mỏi đến nhường nào, một khi về đến nhà, có một người dùng ánh mắt dịu dàng nhìn anh, nói rằng “anh về rồi”, chỉ trong một khoảnh khắc như vậy, chỉ bằng ba chữ rất nhẹ nhàng lại có thể làm cho anh cảm thấy tất cả mệt mỏi trong người đều tan biến hết.

Ôn Như Cố liếc mắt nhìn Lý Thành Thư một cái thật sâu, một bộ quần áo ở nhà màu cam đơn giản cũng có thể phác họa thân hình vô cùng xinh đẹp của cậu, hơn nữa, vào khoảnh khắc cậu vừa đóng cửa lại kia, một mùi hương ngọt ngào của hoa anh đào bay ra từ trong khe cửa, mùi hương đó quả thực khiến cho lòng người ta say đắm.

Ôn Như Cố gật đầu một cái, khẽ ừ, sau đó nói: "Dì bảo mẫu đã làm xong bữa tối rồi, cậu ăn trước đi, tôi thay một bộ quần áo khác rồi xuống sau."

"Được." Lý Thành Thư nói.

Dứt lời, Ôn Như Cố lập tức xoay người đi về phòng mình, lúc đi lướt qua bên cạnh Lý Thành Thư, anh ném một cái liếc mắt về phía tuyến thể của Lý Thành Thư, nơi đó đã bị miếng dán ức chế dán đè lên, trong lòng anh có chút mất mát ngoái đầu nhìn lại, sải bước nhanh chóng trở về phòng.

Lý Thành Thư xuống đến tầng một đã nhìn thấy trên bàn cơm bày biện bữa tối rất phong phú, bốn món ăn một món canh, rất thơm, hơn nữa màu sắc thoạt nhìn cực kì có cảm giác thèm ăn.

Dì Mạn thấy cậu thì cười nói: "Không biết có hợp khẩu vị của cậu hay không, cậu nếm thử một chút xem, nếu bị mặn hay nhạt quá thì lần sau tôi sẽ chú ý một chút."