Chương 3

Lê Chi rất hài lòng với sự chu đáo của cậu.

Cô đã suy nghĩ cẩn thận rồi, nếu muốn tập đoàn Chính Dương không phải đối mặt với nguy cơ phá sản thì ngoài việc thay đổi cốt truyện ban đầu ra, cô còn cần phải tìm một người cộng sự thật là xuất sắc để làm đường lui cho nhà họ Lê nữa.

Và Hạ Tư Mẫn chính là sự lựa chọn tốt nhất mà cô nghĩ đến.

Anh có cái nhìn sắc bén về thị trường kinh tế và có khả năng vượt qua cuộc khủng hoảng mà không gánh chịu bất kỳ tổn thất nào. Cho đến nay, mọi quyết định anh đưa ra đều được lựa chọn cẩn thận và không bao giờ sai lầm.

Chỉ với những điều kiện đó thôi, Lê Chi đã quyết định sẽ gia nhập vào phe của anh. Cô thay một bộ trang phục dạ hội vô cùng xinh đẹp, sau đó đi đến bữa tiệc tối để gặp gỡ cái đùi vàng tương lai của mình.

Bữa tiệc tối hôm nay chủ yếu là để từ thiện, cho nên những vật phẩm được đấu giá đêm nay đều sẽ được trích ra 40% tiền bán để quyên góp cho các trường học ở vùng núi.

Người chủ trì vừa bước lên sân khấu, những âm thanh nói chuyện xung quanh đột nhiên dừng lại, tất cả những khách khứa được mời đến đều đổ dồn ánh mắt về phía sân khấu đấu giá.

Chỉ có Lê Chi là không tập trung.

Hai tay cô đỡ lấy má của mình, toàn bộ lực chú ý đều tập trung hết vào quý ngài ngồi xe lăn đang đến gần kia.

Quý ngài xe lăn ngồi cùng bàn với cô, chiếc áo sơ mi đen anh mặc được ủi phẳng phiu đến nỗi không lộ ra nếp nhăn nào, hai chiếc cúc ở cổ áo được cởi ra, cổ tay áo thì hơi hơi vén lên để lộ ra phần cánh tay có chút săn chắc.

Có lẽ nhận ra cô đang nhìn chằm chằm vào mình, anh hơi nghiêng đầu về phía cô, ánh sáng từ chiếc đèn trần trên cao lướt qua những nét góc cạnh trên gương mặt cùng với chiếc mũi cao thẳng, sau đó tập trung hết vào đôi mắt phượng đen nhánh của anh.

“Hạ Tư Mẫn.” Lê Chi mỉm cười, làm lơ không khí lạnh lùng cùng xa cách mà anh bày ra: “Tên của quý ngài đây nghe rất hay.”

Giọng nói phảng phất như tiếng nước suối khẽ lướt qua lỗ tai, làm cho động tác cầm ly rượu của Hạ Tư Mẫn không khỏi khựng lại một lát.

Anh đưa mắt nhìn cô một cái rồi nói: “Cảm ơn.”

Lê Chi nói chuyện phiếm với anh mấy câu rồi mới bắt đầu vào chuyện chính: “Tôi nghe nói quý ngài đang muốn đầu tư vào thị trường AI phải không?”

“Vẫn còn đang chuẩn bị thôi.”

“Thế dự tính bao lâu sẽ bắt đầu triển khai?”

“Cuối năm nay.” Hạ Tư Mẫn còn chưa kịp đoán được mục đích của cô là gì thì một cái điện thoại đã được đưa đến trước mặt anh.

Lê Chi nhớ rất rõ ràng, anh là người duy nhất ở Duật Thành có thể kiếm được một đống lợi nhuận từ thị trường AI.

Tuy cô không biết làm ăn buôn bán, nhưng dựa vào tấm bằng dạy thiết kế Liên Bang của bản thân, cô tin rằng mình có thể khiến cho anh hợp tác với cô.

“Quý ngài không phiền nếu chúng ta thêm WeChat chứ?” Cô click mở giao diện tìm kiếm lên: “Tôi muốn hợp tác cùng với quý ngài trong lĩnh vực này.”

Hương thơm thoang thoảng trên người cô không ngừng bay vào khoang mũi anh khi cô dựa đến gần hơn.

Hạ Tư Mẫn hơi hơi ngửa người ra đằng sau, anh vừa định mở miệng từ chối thì lại đột nhiên nhớ đến việc cô bởi vì anh mà suýt nữa khóc muốn ngất đi luôn.

Anh không muốn là người làm cô khóc, vậy nên chỉ đành đồng ý với đề nghị mà cô nói.

Nhận thấy anh là người dễ nói chuyện, ban đầu Lê Chi chỉ có chút ấn tượng tốt về anh khi xem sách thôi thì giờ ấn tượng đó lại càng tốt hơn nữa.

Cô bưng ly rượu chạm nhẹ vào ly của anh, cách nói chuyện cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều: “Tối nay anh định mua cái gì?”

“Tôi vẫn chưa nghĩ ra, còn cô thì sao?”

“Tôi thì cảm thấy hứng thú với mấy bức tranh chữ.”

“Không nghe rõ lắm.” Nửa câu sau của Lê Chi bị tiếng dẫn chương trình của người chủ trì lấn át mất tiêu.

Lê Chi không thể không lặp lại một lần nữa.

Khi cô tập trung nói chuyện với ai đó thì cặp mắt hoa đào quyến rũ của cô lúc nào cũng sẽ luôn chăm chú mà nhìn vào đối phương, điều này rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm rằng cô có tình ý với họ.

Người trợ lý ở bên cạnh chính là một ví dụ, anh ấy nhìn thấy ánh mắt “ái muội” của cô thì lập tức hiểu lầm cô có ý gì với sếp của mình, thế là cứ luôn dùng mắt ra hiệu cho Hạ Tư Mẫn.

Hạ Tư Mẫn khó hiểu mà nhìn anh ấy: “Mắt của cậu bị rút gân hả?”

“Không ạ.” Thành Đức hít sâu một hơi cho bình tĩnh lại, rồi chỉ vào những chiếc hộp đang được lần lượt mang lên sân khấu: “Sếp cứ xem trước những vật phẩm đấu giá đi.”

Phần lớn các món đồ được đưa lên đấu giá toàn là tranh chữ, đồ trang sức quý giá chỉ chiếm một số lượng nhỏ thôi, giá cả cũng so le không đồng đều nên có rất nhiều sự lựa chọn cho bọn họ.