Chương 34: 500 cân gạo

Trong nhận tri của Sở Du Ninh, tướng quân cũng giống đội trưởng ở mạt thế dẫn đội viên ra nhiệm vụ sát tang thi, không có gì để hiếm lạ, chỉ là Thẩm gia lại có thêm một người có tư cách tổ đội mà thôi.

Cảnh Huy Đế gật đầu, muốn cho khuê nữ biết hắn là người thưởng phạt phân minh, kết quả khuê nữ còn đang toàn tâm toàn ý ăn đồ, tức khắc không biết nói cái gì cho phải.

Nghĩ đến biểu hiện của Sở Du Ninh mấy ngày nay, Cảnh Huy Đế nhớ tới một chuyện, “Người Việt Quốc sắp tới rồi, con không có việc gì thì trốn trong phủ tướng quân đi, đừng ra tới gây chuyện nữa.”

Trước khi người Việt Quốc tới chọn người vội vàng đem người gả đi, tương đương với việc vả vô mặt người ta, lúc này vẫn là đừng làm cho bọn họ nhìn đến Du Ninh mới tốt, miễn cho lửa cháy đổ thêm dầu.

Sở Du Ninh ngẩng đầu, “Đây là lời vua của một nước nên nói à?”

Người nước khác tới còn phải trốn đi không thể gặp người, không chê nghẹn khuất hay sao?

Thẩm Vô Cữu cũng âm thầm nắm chặt quyền, mặc cho ai nhìn đến đất nước do mình liều ch·ết bảo hộ bị người khác đương hậu hoa viên nhà mình ta cần ta cứ lấy, đều sẽ phẫn nộ.

“Trẫm đây là thức thời, đối phương có được cường đại v·ũ kh·í, vẫn luôn không có động thủ chính là đem 3 nước khác xem như đấu thú trường mà chơi đâu.” Cảnh Huy Đế đối đại cục vẫn rất rõ ràng.

“Phàm là ngài có điểm cốt khí cũng không đến mức như vậy, sao không thấy hai nước khác tùy ý người ta tới cửa chọn công chúa.” Còn không phải bởi vì Cảnh Huy Đế đối Việt Quốc đưa ra yêu cầu chưa từng cự tuyệt qua, thật không biết trong kiếp trước của nguyên chủ ông hoàng đế này lấy đâu ra dũng khí vì mỹ nhân cùng Việt Quốc khai chiến, là sức mạnh của chân ái sao?

“Con câm miệng!”

Sắc mặt Cảnh Huy Đế bỗng nhiên âm trầm xuống dưới, không phải loại sinh khí có thể chịu đựng, ngược lại như con thú dữ bị đυ.ng vào điểm mấu chốt mà nổi nóng.

“Trước khi câm miệng, cho con hỏi một câu, con hồi môn có đáp lễ không?” Sở Du Ninh nhấc tay.

Cảnh Huy Đế:…… Có thể tôn trọng hắn một chút hay không? Hắn đang ở tức giận đấy.

“Con cũng không muốn lấy nhiều lắm, cho con 500 cân (*) gạo là được.” Sở Du Ninh mở ra năm ngón tay, đường đường là hoàng đế, chỉ 500 cân lương thực chắc là cho nổi đi?

Cân (*):1 cân ở Trung Quốc sẽ bằng 596,8g Việt Nam. Mà 1kg = 1000 gam nên 1 cân Trung Quốc sẽ ứng với 0,5968 kg Việt Nam. 500 cân tương đương với 300kg gạo.

Cảnh Huy Đế hoài nghi chính mình nghe nhầm 500 lượng bạc thành 500 cân gạo.

“Thẩm Vô Cữu, công chúa của trẫm gả cho ngươi rốt cuộc qua như thế nào a, cư nhiên lưu lạc đến nông nỗi đòi trẫm đưa lương thực để sinh hoạt chứ!” Một khang lửa giận của Cảnh Huy Đế tất cả đều trút lên người Thẩm Vô Cữu.

Thẩm Vô Cữu cũng không dự đoán được công chúa sẽ có thao tác như vậy, hắn hoài nghi công chúa có phải đã biết tình huống của phủ tướng quân hay không.

Hắn cũng không phá đám, đúng sự thật gật đầu, “Bệ hạ, phủ tướng quân xác thật nghèo lắm.”

Khánh Quốc có bao nhiêu tướng quân trấn thủ biên quan, chỉ có Thẩm gia được ban phủ tướng quân, còn được thừa kế, nhiều thế hệ bồi dưỡng ra Thẩm gia quân trung tâm như một, không biết cản đường bao nhiêu người, rất nhiều người đỏ mắt, bị chèn ép là không thể tránh khỏi, binh khí lương thảo nhận được luôn là bị người khác chọn dư lại. Phàm là bệ hạ cần chính một ít, những người đó nào dám trắng trợn táo bạo như vậy.

Cảnh Huy Đế bị khí cười, vừa rồi Du Ninh còn nói hắn đường đường là tướng quân dựa nữ nhân sống tạm còn không bằng đi tìm ch·ết đâu, vậy chuyện này thì tính cái gì.

“Cho cho cho, lăn lăn lăn.” Nhìn liền đau đầu.

“Đa tạ phụ hoàng.” Sở Du Ninh vui mừng mà lấy khăn đóng gói điểm tâm, trong miệng còn không quên tắc một cái bánh anh đào.

Cảnh Huy Đế thấy cô như vậy càng đau đầu, “Con đường đường là công chúa, dùng khăn tay đóng gói điểm tâm giống cái gì, trẫm làm người đi thượng thực cục đóng gói mấy hộp cho con mang về.”

“Vậy nhớ đóng gói nhiều mấy hộp nha.” Sở Du Ninh cũng không cùng hôn quân khách khí.

Cảnh Huy Đế:……

Cảnh Huy Đế thấy cô còn không dừng tay, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, hỏi tiểu nhi tử, “Tiểu Tứ ở phủ tướng quân qua có quen không?”

“Ăn được, ngủ ngon, cả ngày vui tươi hớn hở, khá tốt đi.” Ít nhất không gặp nhóc con khóc nháo.

Cảnh Huy Đế gật gật đầu, “Đừng tưởng rằng trẫm không biết mọi chuyện là sao, chỉ là trẫm niệm tình con không bỏ được đệ đệ mới thuận nước đẩy thuyền, con nhớ kỹ phải nuôi dưỡng nó thật tốt cho trẫm, dưỡng không được thì nói với trẫm, trẫm phái người đón Tiểu Tứ trở về.”

Sở Du Ninh vừa đóng gói điểm tâm vừa trả lời, “Ngài yên tâm, có con một ngụm ăn, liền có hắn một ngụm, bảo đảm nuôi đến trắng trẻo mập mạp.”

Cảnh Huy Đế nhớ tới vừa rồi cô ăn uống rất tốt, nếu thật là cô một ngụm, Tiểu Tứ một ngụm, vậy thì con hắn phải béo phì thành bộ dạng gì đây.

“Bệ hạ yên tâm, hiện giờ thần b·ị th·ương ở nhà, sẽ hỗ trợ chăm sóc tứ điện hạ.” Thẩm Vô Cữu vội tỏ thái độ.

Cảnh Huy Đế cũng không muốn thừa nhận việc con mình làm thần tử nuôi dưỡng, bất quá nghĩ tới hắn thành con rể cũng là nửa đứa con tâm tình liền thuận xuống, “Nhớ trông chừng cho kỹ, đừng làm cho Du Ninh cho Tiểu Tứ ăn quá nhiều.”

Thẩm Vô Cữu nhịn cười, nghiêm túc đồng ý. Tư tưởng của bệ hạ cùng công chúa có đôi khi cực kỳ nhất trí.

*Mình sẽ đổi giờ đăng truyện từ 7 giờ tối sang 5 giờ chiều để tránh việc xảy ra lỗi vào buổi tối mình không đăng truyện được ạ. Các bạn nhớ chú ý theo dõi nha.