Chương 31: Do đói

“Đa tạ Lục thái y, ta đã biết.” Thẩm Vô Cữu chắp tay.

Lục thái y cũng biết hoàng mệnh khó trái, không nói gì nữa, thu châm, lấy ra mấy viên thuốc viên, nói là có công hiệu hạ sốt, làm hắn ăn.

Thẩm Vô Cữu mới vừa cầm thuốc trong tay, một bàn tay trắng nõn cầm thuốc đi.

Sở Du Ninh nhìn nhìn viên thuốc màu nâu, khó hiểu, “Nếu có thể làm thành dược hoàn vì cái gì còn muốn sắc thuốc?”

“Bởi vì sắc thuốc có thể tăng giảm lượng dược một cách linh hoạt, so thuốc viên thấy hiệu quả mau, cũng không phải sở hữu phương thuốc đều nhưng làm thành dược hoàn.” Lục thái y nói.

Sở Du Ninh gật gật đầu, đem thuốc viên trả cho Thẩm Vô Cữu.

Lục thái y lại làm Sở Du Ninh vươn tay xem mạch, Sở Du Ninh lần trước b·ị b·ắt mạch lúc đó cô đang hôn mê, cô cũng khá tò mò thái y bắt mạch như thế nào, sảng khoái vén tay áo lên đặt tay lên bàn.

Cổ tay trắng như tuyết hoảng hoa mắt người khác, giữa màu Thẩm Vô Cữu nhảy nhảy, giơ tay đem tay áo cô kéo xuống, đối diện ánh mắt khó hiểu của Sở Du Ninh, hắn thanh thanh giọng nói, “Cẩn thận cảm lạnh.”

Sở Du Ninh cảm thấy hắn đại kinh tiểu quái, trong căn cứ ở mạt thế cô mặc áo và quần ngắn đâu, nếu không phải hoàn cảnh quá ác liệt, hận không thể mặc áo ba lỗ khi đi làm nhiệm vụ.

Nhìn đến thái y lấy một khối khăn che lên trên cổ tay cô, Sở Du Ninh ngẩng đầu hỏi Lục thái y, “Đây cũng là sợ ta cảm lạnh hả?”

Khụ!

Tay Lục thái y run lên, khăn trượt xuống, nhìn về phía Thẩm Vô Cữu, làm hắn giải thích.

Thẩm Vô Cữu nhìn cô, “Bình thường hậu cung vì tị hiềm đều cách khăn bắt mạch, hay là công chúa đã quên?”

Sở Du Ninh chớp chớp mắt, “Đậu ngươi chơi đâu.”

Cô phiên phiên nguyên chủ ký ức, là có chuyện này. Lại là một chuyện vô pháp lý giải, chuyện liên quan đến thân thể khỏe mạnh, bộ không sợ cách khăn khám không ra nguyên nhân bệnh à?

Trong mắt Thẩm Vô Cữu nổi lên ý cười, là đậu hắn chơi hay là thật không hiểu?

“Không cần khăn, khám trực tiếp đi.” Sở Du Ninh lấy khan ra, không muốn chú trọng mấy vụ này, cô cũng muốn biết tinh thần lực hao hết thái y có thể khám ra cái gì hay không.

Lục thái y nhìn về phía Thẩm Vô Cữu, thấy Thẩm Vô Cữu gật đầu mới đưa tay đáp lên tay Sở Du Ninh.

“Công chúa do dùng não quá độ, khả năng sẽ váng đầu hoa mắt, tứ chi vô lực. Công chúa, ngài thượng còn trẻ tuổi, nên lo lắng ít thôi, đừng suy nghĩ nhiều quá.” Lục thái y thu hồi tay, mấy ngày trước đây công chúa thắt cổ hôn mê cũng là hắn thăm khám, khi đó bệnh trạng cũng cùng hôm nay không sai biệt lắm, hắn hoài nghi đầu óccông chúa xảy ra vấn đề.

“Ta đã biết.” Sở Du Ninh gật gật đầu, học Lục thái y đem ngón tay đặt ở chỗ vừa rồi Lục thái y bắt mạch, không cảm giác ra cái gì. Nếu cô còn có thể dùng tinh thần lực đại khái có thể cảm nhận sự biến hóa của mạch đập.

Cô đối với thái y ở nơi này càng thêm bội phục, cư nhiên sờ mạch đập là có thể nhìn ra bệnh của cô nằm ở đầu.

Lục thái y:… Công chúa không tin hắn hay sao thế hả.

Thẩm Vô Cữu đảo cảm thấy cô có đôi khi giống một đứa trẻ đối với cái gì cũng tò mò.

“Lục thái y, bệnh trạng của công chúa có thể dùng cái gì để bồi bổ?” Thẩm Vô Cữu cảm thấy vẫn là sắc mặt cô hồng nhuận tương đối thuận mắt.

Ánh mắt Sở Du Ninh sáng lên, “Đem thanh kiếm của ngươi cho ta xem là được.”

“Không được.” Thẩm Vô Cữu không chút do dự cự tuyệt, thanh kiếm kia không phải thứ cô có thể chạm vào.

Sở Du Ninh cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, bị cự tuyệt cũng không cảm thấy gì.

“Đây là dưỡng thần hoàn, có công hiệu bổ dưỡng tinh thần, mỗi ngày công chúa ăn một viên nhìn xem hiệu quả.” Lục thái y lấy ra một bình sứ nhỏ.

“Ta nhìn xem.” Sở Du Ninh lấy lại đây mở ra ngửi ngửi, ném một viên vô miệng, nếm thử mùi xong nuốt xuống, “Hương vị còn tạm được.”

Lục thái y:…… Bộ uống thuốc là dùng để nếm thử hương vị hay sao!!

“Thân mình Công chúa như thế nào?” Cảnh Huy Đế từ bên ngoài khoanh tay đi vào.

Thẩm Vô Cữu chắp tay hành lễ.

Lục thái y hành lễ xong cung cung kính kính đem kết quả bắt mạch nói, bao gồm lần trước.

“Ngươi nói, đầu óc công chúa có bệnh?”

Sở Du Ninh thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, sao nghe giống như đang chửi cô có bệnh vậy hả?

“Con không có bệnh, chỉ đói bụng mà thôi.” Cô chạy nhanh căng khuôn mặt nhỏ thanh minh.

Cảnh Huy Đế quay đầu nhìn sắc mặt Sở Du Ninh, xác thật không tái nhợt như vừa rồi, điểm tâm trên bàn điểm ít đi nhiều, tức khắc có chút tin tưởng cô bị đói, chạy nhanh làm người truyền thiện, sau đó lại hỏi thăm thương thế của Thẩm Vô Cữu.