Chương 21: Kẻ phản bội

Trước đó chỉ nghĩ phải đem hôn sự lui trước khi Thẩm gia bị buộc tội, cũng không rảnh lo có thể chọc công chúa không vui hay không.

Người Văn gia dám giận không dám nói, cuối cùng xám xịt bỏ đi mất, bằng không thật nháo đến chỗ bệ hạ, có tội ngược lại là bọn họ. Dù sao việc hôn nhân có thể lui là tốt rồi, Thẩm gia đều phải tai vạ đến nơi, để xem họ còn tự tin thế nào.

Thẩm đại cô nương lưu lại đứng ngồi không yên, nghĩ nghĩ, cũng quyết định cáo từ.

“Đại tỷ, sau này tỷ ít trở về đi, ngạch cửa Thẩm gia quá cao, đệ sợ tỷ vấp té.” Thẩm Vô Cữu trầm khuôn mặt đối với Thẩm đại cô nương nói.

“Đệ muốn trục xuất tỷ ra khỏi Thẩm gia?” Thẩm đại cô nương khó có thể tin nổi, dù hiện giờ Thẩm gia không còn như xưa, cũng không đại biểu cô ta muốn bị trục xuất khỏi nhà mẹ đẻ.

“Từ sau khi phụ huynh qu·a đ·ời, đại tỷ trở về qua mấy lần?” Thẩm Vô Cữu hỏi lại.

“Ta là cô nương đã gả đi, sao có thể thường xuyên về nhà mẹ đẻ.” Thẩm đại cô nương không cho rằng mình sai.

“Chẳng lẽ không phải bởi vì tin vào lời người ngoài nói, cảm thấy trở về cùng ngồi chung một phòng với quả phụ sẽ bị đen đủi sao?!” Thẩm Vô Cữu nói năng có khí phách, chọc thẳng tim đen.

Mấy người đại phu nhân thở dài một tiếng, đại cô em chồng là cô nương thứ nhất của Thẩm gia, tự nhiên được sủng ái thế nào đều không quá phận, đáng tiếc sủng hư cả tính tình.

Sắc mặt Thẩm đại cô nương đỏ lên, dù cô có nghĩ thế, cũng không thể làm trò trước mặt nhiều người mặt chỉ ra chứ, đệ ấy muốn phân rõ giới hạn với người tỷ tỷ này hay sao.

“Đệ không tính toán nhận người tỷ tỷ này phải không? Đệ không muốn tìm nhị ca nữa à?” Thẩm đại cô nương ngẩng đầu hỏi.

Thẩm đại cô nương cùng Thẩm nhị là song bào thai, mấy năm nay tìm người, bọn họ không thiếu đem hy vọng ký thác ở trên người cô, ký thác lên sự hư vô mờ mịt tâm hữu linh tê của cặp song sinh.

Nếu nói phía trước Thẩm Vô Cữu đối với cô còn lưu lại đường sống, giờ phút này nghe cô nói như vậy đã giận không thể át.

Cô làm sao dám! Làm sao dám lấy việc này uy h·iếp họ! Đó không phải cũng là nhị ca của cô ta sao?

“Tìm! Đương nhiên phải tìm! Ta vốn tính toán chờ Quy ca nhi lớn lên chút sẽ đích thân đi biên quan tìm người đâu, hiện giờ tứ đệ trở về dưỡng thương, ta cũng có thể yên tâm đem Quy ca nhi giao cho tứ đệ dạy dỗ.”

Nhị phu nhân vẻ mặt kiên quyết mà đứng ra tỏ rõ thái độ. Chỉ cần một ngày không tìm được th·i th·ể Thẩm nhị, cô sẽ tiếp tục tìm. Người khác có thể từ bỏ, cô không thể, có lẽ Thẩm nhị đang ở nơi nào đó chờ cô đi tìm đi đâu.

Thẩm Vô Cữu nghe nhị phu nhân nói như vậy, nghĩ đến ngọc bội trong lòng ngực, do một tiểu hài tử ở thôn nhỏ nơi nhị ca m·ất tích nộp lên, nghe nói do năm đó khi chôn một người trên người được đến.

Năm huynh đệ Thẩm gia bọn họ đều có một khối ngọc bội tượng trưng thân phận, hắn thực khẳng định đó là ngọc bội của nhị ca, bởi vì khi còn nhỏ nghịch ngợm hắn đã không cẩn thận làm rớt bể hết một góc.

Nhị ca cùng nhị tẩu quen nhau ở biên quan, Thẩm gia không quá coi trọng việc môn đăng hộ đối, dù nhị tẩu chỉ là con gái thuộc hạ của phụ thân bộ, việc hôn nhân này cũng không chịu bất luận trở ngại gì. Năm đó, nếu không phải nhị tẩu có thai, tẩu ấy đã cùng nhị ca trở về biên quan. Hắn biết, nhị tẩu hối hận vì sao không có kiên trì cùng nhị ca trở về biên quan, cảm thấy có lẽ cô cùng hài tử đều ở biên quan, nhị ca cũng không dám dễ dàng xảy ra chuyện.

Thẳng đến tin tức nhị ca m·ất t·ích truyền về, làm nhị tẩu sinh non, sinh hạ một nhi, đặt tên Tri Quy, ý nghĩa là ngóng trông phụ thân hắn sớm ngày biết đường trở về nhà.

Thẩm Vô Cữu trầm mặc nửa ngày, kiên định mà phun ra một chữ, “Tìm.”

Chỉ cần nhị tẩu còn nguyện ý tìm, hắn sẽ tiếp tục tìm.

Sở Du Ninh vốn dĩ cảm thấy đây là chuyện của nhà người khác, không tới phiên cô quản, chính là nhìn bộ dáng từng người trong Thẩm gia đều đỏ bừng hốc mắt, bánh hoa quế thơm ngon trong tay cũng ăn không vô nữa.

Cô đem bánh hoa quế đặt lại trên đĩa, đưa cho Trương ma ma cầm, đi về phía Thẩm đại cô nương, “Cô ảnh hưởng đến khẩu vị ăn uống của ta.” Nói xong, liền phải đi xách người.

Thẩm đại cô nương nhớ tới hành động vĩ đại vừa rồi của cô, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, mang theo nha hoàn hoảng sợ đào tẩu. Giờ thì không cần Thẩm Vô Cữu nói, ngày nào còn Du Ninh công chúa ở đây, cô ta đều không dám trở về nữa, thật là đáng sợ, nếu thật bị ném ngã thì đi đâu mà nói rõ lí lẽ.

Thấy một màn này, người Thẩm gia có chút dở khóc dở cười, tựa hồ, chuyện gì đến chỗ công chúa đều trở nên rất đơn giản.

Sở Du Ninh quay người lại, đối diện ánh mắt của mọi người, vẻ mặt thản nhiên, “Kẻ phản bội phải bị đuổi đi.”