Chương 20: Tổ tông hiển linh

Trình Hữu ngẩn ra, ng·ay sau đó hiểu được phải TIỄN RA như thế nào.

Văn gia phu nhân vốn đang không hiểu ẩn ý trong đó, chờ nhìn thấy tên to con lực lưỡng Trình Hữu đến gần con mình, bà ta lập tức hiểu rõ việc ĐƯA TIỄN này là như thế nào.

Bọn họ đều đã quên, năm đó sau khi Thẩm đại cô nương gả vào phủ Ninh Viễn hầu phủ, thế tử Ninh Viễn Hầu miên hoa túc liễu(*), lúc ấy Thẩm Vô Cữu chỉ mới mười hai tuổi đã cầm roi xông vào hoa lâu đem thế tử kéo ra ngoài, quất đánh bên đường, còn uy h·iếp kẻ nào dám dạy hư thế tử, hắn sẽ đến tìm người đó gây sự, từ đây về sau Thẩm Vô Cữu trở thành nhất bá trong kinh thành. Thế tử Ninh Viễn hầu phủ cũng thành thật được vài năm, thẳng đến khi Thẩm gia xảy ra chuyện.

Miên hoa túc liểu(*): ý chỉ một người phong lưu thành tánh, hay thích đi dạo k*ỹ vi*ệ*n.

Thẩm đại cô nương hiển nhiên cũng nhớ tới việc này, bất quá, cô ta khác với mọi người, người ta thì hâm mộ cô ta có đệ đệ giữ gìn chính mình, cô ta thì lại có chút oán trách Thẩm Vô Cữu, bởi vì Thẩm Vô Cữu, phu quân cô ta càng không thích cô ta.

“Cần hỗ trợ không?” Sở Du Ninh bỗng nhiên xuất hiện ở bên người Văn gia công tử, hỏi Trình Hữu.

Trình Hữu:…… Ánh mắt công chúa nóng lòng muốn thử là chuyện thế nào?

“Bậc việc nặng này không dám làm phiền công chúa, huống chi tên tiểu nhân này sẽ làm bẩn tay công chúa.”

“Ta không chê dơ.” Thật vất vả có người có thể giúp cô thử sức mạnh đã khôi phục tới trình độ nào, cô đương nhiên không thể buông tha.

Sở Du Ninh không đợi Trình Hữu lại cự tuyệt, một tay đem Văn gia công tử xách lên, vung tay ném một cái, hắn bị ném ra khỏi cửa theo hình parabol.

Mọi người cứ như vậy mở to mắt nhìn Văn gia công tử ở trong tay Du Ninh công chúa nhẹ hẫng mà bị ném ra ngoài.

Theo tiếng hét thảm, Văn gia công tử dính lên vách tường theo hình chữ Đại (大) ở bên ngoài, sau đó rớt cái bịch xuống đất.

Mọi người trợn trừng con mắt trong lòng chấn động sôi trào.

“Con trai!” Văn gia phu nhân thê lương mà la to một tiếng, từ nha hoàn đỡ nghiêng ngả lảo đảo đi xem con trai của bà ta.

Sở Du Ninh nhìn tay nhỏ trắng sáng, không hài lòng. Mới khôi phục một nửa sức mạnh ở thế giới mạt thế, nếu là cô lúc toàn thịnh, cô có thể vác xe chọi đổ một mảnh tang thi.

Bất quá, đây có lẽ là giới hạn mà thân thể này có thể thừa nhận nổi.

Trong lòng Thẩm đại cô nương run lập cập, sớm biết Du Ninh công chúa hung tàn như vậy, thì vừa rồi cô ta cũng không dám đứng ra nói chuyện.

Sở Du Ninh quay người lại thấy mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cô, cô khô khô cười cười, “Không cẩn thận dùng sức hơi mạnh một chút, cũng may không sập tường.”

Đây là vấn đề tường có sập hay không sao?!

“Công chúa, sức lực ngài khi nào lớn đến vậy?” Trương ma ma hỏi.

Thẩm Vô Cữu cũng gắt gao nhìn chằm chằm Sở Du Ninh, chờ một đáp án. Nếu kiếp trước công chúa có bậc này sức mạnh, vì sao không dùng.

“A? Cái này a, là do tổ tông hiển linh, đúng! Đúng vậy, do tổ tông hiển linh!” Tên Phúc Vương Việt Quốc kia có thể có tiên nhân báo mộng, cô còn không thể có tổ tông hiển linh hay sao.

Sở Du Ninh bản khuôn mặt nhỏ, nỗ lực làm người tin phục.

Thẩm Vô Cữu suy đoán sau lưng cô có một vị sư phụ thần bí, trăm triệu không nghĩ tới lại là câu trả lời này, Thẩm tướng quân có điểm phản ứng không kịp.

Trương ma ma há miệng thở dốc, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Du Ninh, nhìn chằm chằm thẳng đến nỗi trong lòng Sở Du Ninh phát mao, mới cười nói, “Nhất định là Hoàng Hậu nương nương ở trời hiển linh, không yên lòng Tứ hoàng tử, mới làm công chúa có bậc kỳ ngộ này.”

“Đúng! Là do mẫu hậu đi tìm tổ tông thương lượng.” Sở Du Ninh biên tiếp theo lời Trương ma ma.

Thẩm Vô Cữu:…… Cô đoán ta có tin hay không.

Sở Du Ninh tỏ vẻ, dù sao chính là như vậy, không tin ngươi đi tìm tổ tông ta mà hỏi.

Thẩm Vô Cữu biết người nhà còn ở đây, không phải thời điểm truy cứu việc này, phỏng chừng cũng truy cứu cũng không được gì.

Hắn làm Trình An Trình Hữu nâng hắn đi đến trước mặt người Văn gia, lạnh lùng nói, “Các ngươi trở về đi, hôn sự này, chỉ có thể là Thẩm gia từ hôn.”

Văn gia phu nhân vừa nghe, không vui, “Khinh người quá đáng! Các người sao có thể bởi vì con ta không có biện pháp cưới cô nương nhà các người mà hạ độc thủ như thế, tuy không thể kết hai họ chi hảo, cũng không thể muốn mạng người a! Dù cho không có việc giữ đạo hiếu, hôn sự này ta cũng là không dám nhận, hôn sự chỉ có thể từ Văn gia chúng ta tới lui!”

Sở Du Ninh bưng một đĩa nhỏ bánh hoa quế chậm rì rì đi ra, “Nếu ta nhớ không nhầm, hôm nay hình như là sau ngày tân hôn của ta nhỉ, các ngươi chọn ngày hôm nay tới cửa từ hôn làm hay quá ha? Cô công chúa là ta có phải quá không có cảm giác tồn tại hay không?”

Trương ma ma có đương trường muốn rơi lệ, không dễ dàng a, công chúa nhà bà rốt cuộc nhớ tới thân phận công chúa có bao nhiêu cao quý không dung x·âm p·h·ạm.

Người Văn gia:……